Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 387: Chương 387: Mục tiêu lớn (1)




- Tham kiến chủ công!

Mười vạn thiên binh đồng thời nửa quỳ ở trên đám mây, âm thanh chấn động tận trời, dường như muốn kêu thủng trời cao.

Từng tên tu sĩ từ trong Thủ Sát Thành bay lên, đi tới không trung. Tất cả đều có thể nhìn thấy được bóng dáng của mười vạn thiên binh. Trên mặt mỗi một người đều lộ ra vẻ chấn động. Rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đã nhìn thấy đại quân đáp mây bay đến sao?

Khả năng có, chính là trong mộng.

- Ông trời của ta! Đó là đội quân gì vậy?

- Là đội quân thần tiên sao? Uy áp này...

- A... Ta hoa mắt sao?

- Đội quân thật mạnh... Có thể nói là thần quân...

- Đó là thần tiên sao?

Các tu sĩ Thủ Sát Thành bàn luận ầm ĩ. Có người thán phục, có người nghi vấn, cũng có người cảm thấy khủng hoảng.

Chủ công?

Viên Hồng, Lôi Chấn Tử, Lý Tồn Hiếu, Lưu Bá Ôn cùng với Bạch Khởi giật mình kinh ngạc. Tất cả theo bản năng nhìn ra bốn phía xung quanh. Bọn họ còn tưởng rằng có cường giả cái thế đột kích.

- Bệ hạ, theo ta trở về thành trước, cẩn thận bị tập kích bất ngờ!

Lý Tồn Hiếu bay đến trước mặt Tần Quân nhỏ giọng khuyên nhủ. Có thể trở thành chủ công của đội thần quân này, đối phương khẳng định rất mạnh. Thậm chí khả năng không kém gì Viên Hồng.

Tần Quân dở khóc dở cười. Ai dám đánh lén ta?

Trong thành bầu trời đều là người của ta!

Lúc này, người đứng đầu mười vạn thiên binh cao giọng kêu lên:

- Tấn công!

Vừa dứt lời, mười vạn thiên binh giống như mưa sa đáp xuống, giống như trời sập. Mấy chục vạn đại quân bốn thần tông khiếp sợ đến mức vội vàng chạy trốn ra tứ phía, giống như cây đổ bầy khỉ tan. Trịnh Pha sinh tử chưa rõ. Lại đối mặt với mười vạn thiên binh, bọn họ tất nhiên không có can đảm chống lại. Tất cả đều chỉ lo chạy trốn.

Mười vạn thiên binh cũng không dự định buông tha. Lúc này bọn họ liền đuổi theo về phía các tu sĩ bốn thần tông. Trường thương đâm ra, máu tươi bắn ra, giống như lão ưng bắt rắn thỏm nhào vào trong biển người.

Trong nháy mắt, cuộc tàn sát được diễn ra.

Ở dưới thần uy Thiên Đình tăng cường, các thiên binh cho thấy sự cường đại của quân Thiên Đình chính quy. Từng tên tu sĩ bốn thần tông ngã vào mũi thương của các thiên binh, máu nhuộm đầy mặt đất.

Các tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo trên tường thành nhìn thấy vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước bọn họ còn bị mấy chục vạn đại quân của bốn thần tông dọa cho khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Kết quả đột nhiên có mười vạn thiên binh xông ra, đánh cho mấy chục vạn đại quân của bốn thần tông quân lính tan rã. Thiên binh mặc ngân giáp ở trong biển người là chói mắt như vậy.

- Chà chà, không hổ danh là thiên binh.

Tần Quân tặc lưỡi lấy làm kỳ nói.

Lý Tồn Hiếu không nhịn được toàn thân run lên. Hắn theo bản năng nhìn về phía hỏi Tần Quân:

- Bệ hạ... Lẽ nào những...

Tần Quân mỉm cười gật đầu, khiến cho trong lòng Lý Tồn Hiếu dâng lên sóng to gió lớn.

Chẳng lẽ lời đồn là thật. Phía sau Tần Quân thật sự có một vị quái vật khổng lồ thần bí đang đứng?

Lúc này, Viên Hồng nắm lấy Trịnh Pha đi tới. Thời khắc này toàn thân Trịnh Pha đều là máu. Xương cốt toàn thân đã vỡ nát hết. Hắn đang hấp hối.

Kim Tiên Cảnh tầng chín đánh với Thiên Tiên Cảnh tầng ba tuyệt đối là dễ dàng, đánh bại trong nháy mắt!

Nếu không có suy nghĩ tới Tần Quân, hắn thậ sự muốn một côn đánh nổ Trịnh Pha. Nhưng hắn dù sao cũng là Viên Hồng. Hắn không phải là Tôn Ngộ Không, sẽ cân nhắc ý nghĩ của chủ công.

- Chủ công, xử trí hắn như thế nào?

Viên Hồng trầm giọng hỏi. Chỉ có khi không có mặt người khác, bọn họ mới có khả năng gọi Tần Quân là bệ hạ.

Tần Quân trực tiếp lấy ra Ngân Long Tru Hồn Thương.

Một thương đâm ra, trực tiếp đâm xuyên qua ngực của Trịnh Pha. Máu tươi bắn ra.

Nhưng cường giả Thiên Tiên Cảnh sao có thể dễ dàng bị giết chết như vậy?

- Tiểu mao đầu Quân Thanh, chỉ dựa vào ngươi còn muốn giết ta sao? Về nhà tìm nương ngươi uống sẽ thêm mười năm nữa đi!

Trịnh Pha cười gằn mắng. Người này cũng không sợ chết, thậm chí còn dám chọc giận Tần Quân. Cốt tính cũng coi như là trung liệt.

Nhưng trời ạ dám mắng lão tử!

Có trung liệt mấy cũng phải chết!

Ánh mắt Tần Quân trở nên hung ác. Tam muội chân hỏa theo thân thương mang theo tất cả cuốn đi, trong nháy mắt bao quanh thân thể của Trịnh Pha, thiêu đốt hắn thành tro bụi. Kể cả linh hồn cũng bị thiêu đốt, không phải là giả.

Sau khi trải qua Cực Viêm U Thủy thử thách, tam muội chân hỏa của hắn đã lột xác từ lâu. Cho dù cách bốn đại thần lửa còn có một đoạn, nhưng tuyệt đối được cho là hỏa diễm mạnh nhất ngoài bốn đại thần hỏa.

- A...

Trịnh Pha phát ra tiếng kêu bi thảm nhất trần gian, rất nhanh liền hóa thành tro bụi.

Cảnh tượng như vậy khiến cho tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo trên tường thành khiếp sợ. Bọn họ không nghĩ tới Quân Thanh công tử cũng có thực lực như vậy.

- Đinh! Giết chết tu sĩ Trịnh Pha Thiên Tiên Cảnh tầng ba! Thu được 32ooooo giá trị kinh nghiệm!

Hơn ba trăm vạn giá trị kinh nghiệm khổng lồ tới mức nào. Đáng tiếc đối với Hóa Hư Cảnh mà nói, lại vẫn chưa đủ!

Hóa Hư Cảnh tầng một đến tầng thứ hai cần phải năm trăm vạn giá trị kinh nghiệm. Thoáng cái lại kiếm được hơn phân nửa, Tần Quân vẫn rất cao hứng.

Ác búa Trịnh Pha vừa chết, trên tường thành rất nhanh liền bạo phát ra liên tiếp những tiếng hoan hô.

Mười vạn thiên binh rất nhanh liền giết chết, tổn thương hơn nửa đại quân mười vạn tu sĩ. Các tu sĩ còn lại chạy trối chết. Tình hình cuộc chiến lại nhẹ nhàng bị xoay chuyển như vậy.

- Chủ công, chúng ta rút lui trước!

Bạch Khởi bay tới nói. Lưu Bá Ôn và Lôi Chấn Tử đi theo phía sau. Tần Quân lắc đầu cười:

- Đối mặt với quân đội của ta, ta trốn cái gì?

Quân đội của ta?

Ba người Lôi Chấn Tử ngẩn người. Tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh. Lôi Chấn Tử càng không nhịn được thấp giọng hỏi:

- Bệ hạ, ngài lại nhận được từ đâu một đội quân mạnh như vậy?

Mười vạn thiên binh tản ra thần uy Thiên Đình khiến cho hắn đều có chút kinh hãi. Có thể thấy được các thiên binh cường đại thế nào.

- Đừng hỏi nhiều như vậy. Dù sao các ngươi biết là người một nhà là được rồi.

Tần Quân cười nói. Thân là đế hoàng, thuộc hạ cho dù hiếu kỳ, hắn cũng sẽ không nói. Hơn nữa cũng không nói rõ được. Còn không bằng cho là con át chủ bài thần bí.

Cường giả đi theo dưới trướng hắn, đội quân càng lúc càng nhiều. Các Thần Ma và người đời đều rất nghi ngờ. Nhưng vậy thì có thể như thế nào?

Tần Quân không nói, chẳng lẽ còn có người có thể buộc hắn nói ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.