Trên mặt Tần Quân lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Hệ thống hình như cảm nhận được phẫn uất trong lòng hắn, vì vậy giải thích:
- Đông Hải Long Cung trong Tây Du Ký cất giấu vô số thần binh lợi khí. Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng từ trong đó nhận được như Như Ý Kim Cô Bổng. Ngân Long Tru Hồn tuy rằng xa kém so với Như Ý Kim Cô Bổng, nhưng là pháp khí thiên phẩm thượng giai, nặng đến năm nghìn cân!
- Quan trọng nhất chính là, Ngân Long Tru Hồn vốn có công hiệu hút hồn, phẩm cấp còn có thể nâng cao!
Pháp khí thiên phẩm thượng giai!
Mắt Tần Quân nhất thời sáng lên. Hắn vội vàng thầm hô to:
- Nhanh lấy ra ta xem một chút!
Vừa dứt lời, hắn liền cảm giác trước mắt có ánh sáng màu bạc lóe lên. Một giây tiếp theo sắc mặt hắn kịch biến. Hắn chỉ cảm thấy thân thể bị một vật nặng khó có thể tưởng tượng được đang đè ép xuống. Sàn nhà căn bản không chịu nổi trọng lượng có nó, trực tiếp sụp xuống.
Năm nghìn cân, tương đương với hơn hai tấn. Dường như một chuyện nhức đầu bỗng nhiên đặt ở trên người Tần Quân.
Thân thể thấy đau quặn ở bụng dưới. Hắn vội vàng thầm quát lên ở trong lòng:
- Nhanh thu hồi đi!
Một tiếng động vang lên!
Hắn rơi vào trên sàn nhà phòng khách lầu hai. Cũng may Ngân Long Tru Hồn đúng lúc bị hệ thống thu hồi. Bằng không hắn sẽ rơi đến tầng một đi.
- Thơm quá...
Tần Quân theo bản năng quay đầu nhìn lại. Một giây tiếp theo sắc mặt hắn trong nháy mắt cứng đờ. Trong lòng hắn thầm kêu ta ngất.
Trong phòng sương mù tràn ngập, phối hợp với ánh sáng ngọn đèn mờ nhạt, khiến cho hình ảnh càng thêm mông lung. Lúc này mắt Tần Quân cũng nhìn chằm chằm. Đau nhức trên người đã trực tiếp bị hắn ném đến sau đầu.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy tấm ngăn cách giữa phòng bên cạnh được vải lụa đỏ ngăn cản, mơ hồ có thể nhìn thấy được một thân thể dáng vẻ lả lướt có lồi có lõm đứng ở trong thùng gỗ phía sau mảnh lụa đỏ, đường nét rõ ràng. Đó là nữ tử. Hơi nước khiến cho mảnh vải đỏ nhẹ nhàng tung bay, ngờ ngợ nhìn thấy được một màu trắng nõn khiến cho Tần Quân có loại xu thế mũi phun máu. Trong không khí có mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng càng làm cho Tần Quân tâm viên ý mã.
- Đăng đồ tử từ đâu tới! Đâm đầu vào chỗ chết!
Một tiếng kêu khẽ quen thuộc truyền đến. Trong phút chốc, ba cái kim châm xuyên qua tấm vải lụa đỏ, bắn về phía trước mặt Tần Quân. Tốc độ cực nhanh. Tần Quân khiếp sợ đến mức vội vàng lăn về phía bên cạnh.
Phập! Phập! Phập!
Kim châm đâm vào trong sàn nhà, hơi rung động.
Tần Quân cố nén đau đớn mãnh liệt, đứng dậy, quát:
- Cô nương! Hiểu nhầm! Tự nhiên nền nhà sập. Chuyện không liên quan đến ta! Ta cũng là người bị hại!
- Ừ? Quân công tử?
Đối phương kinh ngạc nghi ngờ kêu lên một tiếng. Tần Quân nghe được trong lòng thầm vui vẻ. Đối phương không ngờ nhận ra hắn. Xem ra hiểu nhầm có thể giải thích.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nữ tử ở phía sau tấm vải lụa đỏ đã bắt đầu mặc quần áo. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm nói:
- Phi lễ chớ nhìn... Phi lễ chớ nhìn...
Cũng không biết nữ tử sau tấm lụa đỏ rốt cuộc có bộ dạng thế nào, âm thanh rất êm tai, dáng người cũng mạnh mẽ.
Tần Quân âm thầm mơ màng. Rất nhanh đối phương liền giật tấm vải lụa đỏ, lại đi ra. Hai chân nàng đi trần giống như chạm ngọc, đi tới. Nhìn lên hai chân trắng nõn trơn nhẵn bị trang phục màu tím che khuất, nhìn lên nữa, Tần Quân lại xấu hổ.
Ta ngất!
Tại sao lại là nàng...
Không trách được luôn cảm thấy âm thanh có chút quen thuộc...
Tần Quân lúng túng chắp tay cười nói:
- Hóa ra là Du cô nương. Không nghĩ tới cô nương ở tại dưới lầu của ta.
Nữ tử này thình lình là Du Phượng Hoàng. Khuôn mặt tuyệt mỹ vốn dính nước, tóc cũng không có buộc lên, một lọn từng lọn dán ở trên mặt. Trên người nàng chỉ khoác một trang phục màu tím. Hai cánh tay hai chân đều để lộ ở trong không khí. Xương quai xanh dưới cần cổ càng đong đưa khiến Tần Quân cảm thấy mắt có chút hoa lên.
Du Phượng Hoàng ở dưới trạng thái này, lực sát thương đối với nam nhân chính là bất đắc kỳ tử!
Mặt của nàng vốn đẹp hơn so với Thường Thiến Thiến, Nam Ngọc Tâm một phần, lại sánh ngang cùng Đát Kỷ. Hiện tại mỹ nhân ra tắm, khiến cho huyết mạch Tần Quân sôi sục.
- Quân công tử, nhìn đủ chưa?
Du Phượng Hoàng mặt không đổi sắc hỏi. Nàng theo bản năng đi nhìn lên trên đỉnh đầu, nhìn lỗ thủng lớn ở phía trên trần nhà, cùng với Hạo Thiên Khuyển đang lộ ra đầu chó, khóe miệng nàng không khỏi co quắp.
- Nhìn đủ rồi!
Tần Quân bị giật mình tỉnh lại. Sau đó, hắn liền vội vàng kêu lên. Đồng thời trong lòng hắn âm thầm xem thường chính mình. Cũng không phải là không có từng nhìn thấy mỹ nữ!
Nghĩ tới đây, hắn giả vờ trò chuyện với Du Phượng Hoàng hỏi:
- Du cô nương đang tắm?
Sắc mặt Du Phượng Hoàng càng lạnh hơn. Tần Quân ngay lập tức ý thức được tình cảnh lúc này, mình hỏi vấn đề này rõ ràng là không thích hợp. Hắn vội vàng đổi giọng hỏi:
- Thời tiết lạnh, Du cô nương nên mặc thêm áo vào đi!
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại hối hận.
Ta thề!
Ta tuyệt không phải cố ý hoa hoa!
Ta là thật sự quan tâm nàng!
Nhìn ánh mắt Du Phượng Hoàng lộ ra ánh sáng lạnh, trong lòng Tần Quân thề. Hắn biểu hiện ra vẻ do dự hỏi:
- Ta có nên rời khỏi đây hay không?
- Ngươi cứ nói đi?
Du Phượng Hoàng mặt không thay đổi hỏi. Nếu không phải suy nghĩ đến thân phận và thế lực thần bí phía sau Tần Quân, nàng thật muốn một chưởng đập chết hắn.
- Được! Ta lập tức rời đi!
Tần Quân giả vờ chính nhân quân tử nói. Đáng tiếc đã xuất hiện vấn đề.
Hắn theo bản năng đi về phía cạnh cửa, nhưng đi chưa được mấy bước lại lui trở về.
- Ngươi còn có việc gì sao?
Du Phượng Hoàng cố nén kích động muốn bùng nổ hỏi.
Tần Quân lúng túng chỉ vào lỗ lớn phía trên trần nhà nói:
- Từ nơi này đi tới gần hơn.
Nói xong, hắn liền thả người nhảy một cái, nhảy trở về phòng của mình. Chỉ là cái nhảy này tác động tới thương thế. Hắn đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Bị vật nặng năm nghìn cân đè nặng rơi xuống, suýt nữa khiến cho xương cốt thân thể hắn tan ra. Đổi lại thành người bên ngoài, chắc hẳn đã bị đè chết.
- Nhìn thấy không?
Hạo Thiên Khuyển nhìn Tần Quân cười hắc hắc nói.
- Nhìn thấy được cái quỷ. Thiếu chút nữa bị nàng bắn chết.
Tần Quân tức giận nói. Chỉ có điều trong lòng hắn lại đầy kinh diễm. Thân này bị thương giá trị!
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng hét chói tai của thị nữ Du Phượng Hoàng. Tần Quân vội vàng rời khỏi vị trí gần cái lỗ trên sàn nhà. Hắn cũng không có tâm tình đợi ở bên trong phòng. Nghĩ tới Ngân Long Tru Hồn, trong lòng hắn lại nóng như lửa.