***
Đoạn thời gian tiếp theo lấy Thiên Đình Đại Tần làm trung tâm vực ở tám hướng liên tiếp bị buộc khai chiến. Ban đầu ai cũng chống cự, nhưng các tướng quân của Thiên Đình Đại Tần quá mạnh, có người một mình quyết định toàn chiến trường.
Tin chiến thắng liên tục truyền về làm Thiên Đình Đại Tần luôn vui vẻ, thiên hạ thì trong cơn khủng hoảng.
Mãnh quân Đại Tần trăm trận trăm thắng khiến sinh linh toàn thiên hạ nhận ra quyết tâm của Tần Thiên Đế, sự mạnh mẽ của Thiên Đình Đại Tần.
Cứ tiếp tục thế này thiên hạ thật sự sẽ rơi vào tay Tần Thiên Đế.
Các đế khác trong cửu đế thiên hạ không ngồi yên, cứ thế này thì đế vị của họ không có tác dụng, chỉ là trò cười.
Phần Khư, Kiếm Đình, Cửu U Chi Địa, Thiên Mệnh Điện, các thế lực lớn tuyên bố nếu Tần Thiên Đế không ngừng chiến thì họ sẽ liên hợp lại đối kháng Tần Thiên Đế hung ác.
Tin tức truyền đến Thánh Đế phong.
Tần Quân ngồi trong thạch đình cười như điên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Chúc Nghiên Khanh, Tỳ Bà ngồi cạnh hắn.
Tỳ Bà nghi hoặc hỏi:
- Bệ hạ cười cái gì? Tình hình nguy hiểm vậy mà.
Mấy đế khác dẫn dắt các phương thế lực liên minh đối kháng Thiên Đình Đại Tần thì nguy rồi.
Chúc Nghiên Khanh tò mò nhìn Tần Quân, đã một tháng từ khi xuất binh, bụng của nàng càng lớn, trong thời gian này Tần Quân trừ tu luyện ra phần lớn thời gian làm bạn bên Chúc Nghiên Khanh.
Tần Quân nhún vai cười nói:
- Nguy hiểm? Bọn họ liên hợp tức là sợ trẫm, tại sao trẫm không cười?
Hai nữ nhân sửng sốt, nhìn theo góc độ của Tần Quân cũng có lý.
Nếu bọn họ mạnh hơn Tần Quân cần gì nói nhiều tốn nước miếng?
Cường giả đánh kẻ yếu luôn là trực tiếp khai chiến.
Chúc Nghiên Khanh lo lắng hỏi:
- Cứ mặc kệ bọn họ vậy sao?
Tuy Tần Quân đã trở thành đệ nhất đế thiên hạ nhưng hắn làm vậy là đối nghịch với toàn thiên hạ, từ xưa đến nay có ai dám đối kháng toàn thiên hạ? Dù có đi nữa kết cục đều không tốt.
Tần Quân vỗ mu bàn tay của Chúc Nghiên Khanh, cười nói:
- Yên tâm, có khi nào trẫm thua không?
Chúc Nghiên Khanh sửng sốt, ngẫm kỹ lại một đường gặp đau khổ, Tần Quân chịu nhiều chất vấn gắng gượng vượt qua. Bao lần bị cho rằng gặp hiểm cảnh và kẻ địch không thể chiến thắng nhưng Tần Quân đều giẫm ở dưới chân.
Hắn cuồng không phải đột nhiên bành trướng mà là luôn cuồng như vậy.
Vì không tin nên hắn cố gắng chứng minh bản thân.
Bây giờ Tần Quân trở thành đệ nhất đế thiên hạ, tại sao không tin hắn?
Nghĩ vậy ánh mắt Chúc Nghiên Khanh dịu dàng nhìn Tần Quân, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ muốn làm cái gì thì làm cái đó, thiếp thân tin tưởng bệ hạ có thể thực hiện chí hướng hoành đồ của mình.
Tần Quân cười đắc ý, ba người cười vui trong thạch đình. Trời xanh bao la, cảnh tượng hoàn toàn không bị chiến tranh lan đến.
***
Non xanh nước biếc, hạc tiên cùng bay, gió mát thổi từ khe núi mang theo cánh hoa lá rụng, khiến người tinh thần phơi phới.
Thiên Mệnh Đại Đế đứng trên đỉnh núi, hai tay chắp sau lưng nhìn khe núi, không biết nghĩ đến cái gì.
Đế Nữ bỗng xuất hiện sau lưng Thiên Mệnh Đại Đế, chắp tay nói:
- Đại đế, Đông Hoàng Thái Nhất từ chối liên hợp với chúng ta.
Thiên Mệnh Đại Đế nhướng mày nhẹ giọng hỏi:
- Lý do?
Đế Nữ xanh mặt nói:
- Hắn nói . . . chúng ta không xứng.
Nhớ lại thư giản thám tử đưa về là Đế Nữ rất muốn giết Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng gã có tư cách ngạo, vì gã ở trong hội trăm hùng nhẹ nhàng áp chế Thiên Mệnh Đại Đế.
Mắt Thiên Mệnh Đại Đế lóe tia sáng.
Không ai biết ngạo khí bên trong Thiên Mệnh Đại Đế nhiều thế nào. Người đời trào phúng gã là đệ nhất thiên hạ cũ, nhưng gã không nản lòng, không nổi khùng mà tâm tình bình tĩnh lại, như không có chuyện gì xảy ra.
Họ không biết trong lòng Thiên Mệnh Đại Đế nhen nhóm lửa giận, gã biết mất lý trí sẽ làm mình rơi vào địa ngục vô biên, làm mình mạnh mẽ lên mới có thể thay đổi hết thảy.
Dù giờ phút này nghe được lời đầy miệt thị của Đông Hoàng Thái Nhất cũng không làm Thiên Mệnh Đại Đế tức giận.
Thiên Mệnh Đại Đế từ từ xoay người nhìn Đế Nữ:
- Vậy thì kệ hắn.
Khuôn mặt Thiên Mệnh Đại Đế nghiêm nghị nói:
- Ta định dung hợp thứ đó, giao Thiên Mệnh Điện cho nàng quản lý.
Đế Nữ trợn to mắt đẹp biến sắc mặt nói:
- Không được đâu đại đế! Chẳng phải đại đế đã nói thứ đó lai lịch không rõ, không thể tự tiện sử dụng sao?
Thiên Mệnh Đại Đế nghiêm túc nói:
- Trước khác nay khác, Tần Thiên Đế đầy dã tâm vốn không định phá trời, nếu cứ chờ tiếp sớm muộn gì chúng ta sẽ thành tù nhân.
Thiên Mệnh Đại Đế không đánh thắng được Đông Hoàng Thái Nhất chứ đừng nói Tần Quân và các thuộc hạ của hắn.
Làm nhân vật chính thiên địa, có lẽ Thiên Mệnh Đại Đế không nhận rõ thân phận của mình nhưng gã có quyết tâm dám liều, nếu thất bại cùng lắm hồn phi phách tán, nhưng nếu thành công gã sẽ lại độc bá thiên hạ.
Đế Nữ lặng im, nàng biết tình thế nặng nề.
Muốn trách thì trách yêu nghiệt Tần Thiên Đế quá mạnh mẽ.
***
Trên hoang nguyên tiếng chém giết rung trời.
- Giết!!!
Hai đại quân như cơn lũ va chạm. Một bên là quân đoàn Thiên Đình Đại Tần, một bên là tòa thành lớn nguy nga. Binh sĩ liên tục bay ra khỏi thành, mặt đất vài dặm kín người.
Tôn Ngộ Không, Lý Tịnh, Bát Tiên, Hàng Long La Hán, Hàn Tín, Triệu Vân lơ lửng trên không trung nhìn tòa thành lớn ở phía xa.
Lý Tịnh hừ lạnh một tiếng:
- Cái đám không biết điều này!
Châu chấu đá xe đến thế là cùng.
Hàng Long La Hán chắp hai tay khẽ thở dài:
- A di đà phật, hy vọng giết chóc ít đi chút.
Tôn Ngộ Không chợt nhảy lên hư không, một cú lộn mèo lên cao mấy vạn thước nhìn toàn chiến trường. Từ trên nhìn xuống dưới hoang nguyên dần bị nhuộm đỏ.
Tôn Ngộ Không nhanh chóng móc Kim Cô Bổng ra khỏi tai xông hướng tòa thành lớn phía xa.
Hai tướng quân Thái Ất Tán Tiên cảnh mới bay ra thì thấy một cây cột màu vàng xuất hiện trên đỉnh đầu, gậy càng lúc càng lớn vắt ngang bầu trời, mang theo uy thế bá đạo diệt thế giáng xuống. Hai tướng quân xoe tròn mắt, thân thể không kịp phản ứng.
Tôn Ngộ Không hú dài:
- Thái!!!
Kim Cô Bổng biến dài vạn trượng đập xuống tòa thành lớn, tòa thành hùng vĩ trở nên thấp bé trước Kim Cô Bổng. Tường thành nhìn như không thể phá vỡ bỗng chốc vỡ ra như giấy.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, binh sĩ hai bên tim rớt cái bịch, người run rẩy. Tất cả ngoái đầu lại nhìn tòa thành lớn ở phía xa bị Kim Cô Bổng đập thành hai nửa lộ ra hiệp cốc sâu hun hút, cát bụi bay lên như tấm lưới che trời từ từ dâng lên.