Dựa theo như lời hệ thống nói, lúc thân thể này sinh ra, Tần Quân đã chuyển kiếp tới, tương đương với có gần mười bảy năm. Pháp Hải và Tiểu Ly chính là hai vị trong đó.
Ngưu Ma Vương cũng có khả năng là một trong số đó. Nhưng hắn hỏi qua Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi bao giờ cũng trả lời ba phải cái nào cũng được.
Hiện tại lại xuất hiện một vị Như Lai Phật Tổ. Tần Quân cảm thấy nhức đầu.
Không có cách nào, lực uy hiếp của Như Lai Phật Tổ thật sự quá mạnh mẽ!
- Tất cả vạn sự có khả năng.
Hệ thống trả lời như vậy nói:
- Thần Ma hạ xuống sớm. Nếu như kí chủ không triệu hoán đến bọn họ, vậy kí chủ lại quản không được bọn họ. Thậm chí bọn họ có thể sẽ biến thành kẻ đối địch.
Vừa nghĩ tới chuyện, nếu như đối địch cùng Như Lai Phật Tổ, Tần Quân lại càng thêm đau đầu.
Xem ra sau này không thể tùy ý đắc tội phật môn.
Tần Quân chỉ có thể đánh bàn tính như vậy. Lôi Chấn Tử và Viên Hồng ở trước mặt Như Lai Phật Tổ căn bản không đủ nhìn.
Lưu Bá Ôn nhìn ra Tần Quân hình như có tâm sự, không khỏi hỏi:
- Vị Như Lai Phật Tổ kia, bệ hạ biết sao?
Tang Lương vừa nói ra Như Lai Phật Tổ, sắc mặt Tần Quân lại phát sinh biến hóa. Đây là lần đầu tiên Lưu Bá Ôn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Mặc dù là đối mặt với Thâm Uyên Môn, Tần Quân cũng không có thất thố. Có thể thấy được Như Lai Phật Tổ ở trong lòng Tần Quân địa vị còn cao hơn so với Thâm Uyên Môn.
- Không có gì.
Tần Quân lắc đầu cười. Cho dù hắn khoa trương Như Lai Phật Tổ lợi hại hơn nữa, Viên Hồng và Lôi Chấn Tử chắc hẳn cũng sẽ không phục, ngược lại sẽ sinh ra niệm tưởng khiêu chiến với Như Lai Phật Tổ.
Nói đùa. Ngay cả Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Đình cũng bị Như Lai Phật Tổ đè xuống đất. Thủ hạ của Tần Quân hiện nay căn bản không đủ nhìn.
Đương nhiên hậu thế cũng có người nói Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Đình là một hồi âm mưu. Thiên Đình đang diễn trò. Nhưng có người nào sẽ diễn trò đến mức khiến cho mình mất mặt?
Ngọc Đế có khả năng che nấp chiến lực thực sự. Thái thượng lão quân và những đại năng phái hệ khác cũng không ra tay. Nhưng thực lực của Tôn Ngộ Không tuyệt đối là sự thật. Không nhắc tới đại năng, Thiên Đình thật ra không có người nào có thể làm gì được Tôn Ngộ Không.
Lại ở thời điểm Tần Quân giống như bị nhiễu loạn tâm chí, Hắc Bạch Vô Thường đã trở về.
Đám người Lưu Bá Ôn đưa mắt nhìn nhau. Hai vị Quỷ Vương này mới rời khỏi một hồi, chẳng lẽ đã tìm được tồn tại của phân đà Thâm Uyên Môn?
- Bệ hạ, theo chúng ta đến đây đi!
Hắc Vô Thường cười u ám nói. Trong khi nói chuyện, hắn còn dùng lưỡi dài liếm mặt mình. Đám người Lưu Bá Ôn thấy được, theo bản năng nhíu mày.
Tần Quân gật đầu. Đối với năng lực của Hắc Bạch Vô Thường, hắn vẫn rất tín nhiệm.
Âm dương độn pháp có thể khiến cho Hắc Bạch Vô Thường tự do xuyên qua hai giới âm dương. Hơn nữa bọn họ quanh năm câu hồn quỷ, cho nên năng lực điều tra truy tìm tung tích tuyệt đối là đứng đầu.
Đoàn người đi vào trong Tử Vong Cốc.
Dọc theo thung lũng đi vào Tần Quân chú ý tới thực vật bên trong tuy nhiều, nhưng không nhìn thấy có một con yêu thú. Thậm chí ngay cả trùng loại cũng rất hiếm thấy.
Trong không khí tràn ngập một sự ẩm ướt. Mới đi mấy trăm thước, trên đỉnh đầu Tần Quân liền dính đầy giọt nước. Hắn bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía trong bụi cỏ ven đường. Một sợi dây leo giống như con rắn lui đi.
Xem ra Tử Vong Cốc thật sự không đơn giản.
Ầm...
Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang. Mơ hồ còn có người đang tức giận mắng lớn. Xem ra phía trước có người đang chiến đấu.
Chỉ có điều đám người Tần Quân đều không để ý tới. Viên Hồng khiêng Tấn Thiết Côn cười nói:
- Một tiểu gia hỏa Hóa Hư Cảnh đang đấu với một đám tu sĩ Thuế Phàm Cảnh.
Hóa Hư Cảnh?
Tần Quân nhất thời mất đi hứng thú. Tuy rằng hắn chỉ có tu vi Thuế Phàm Cảnh tầng tám, nhưng Hóa Hư Cảnh thật sự không có cách nào lọt vào mắt hắn.
Dưới trướng của hắn, Địa Tiên Cảnh, Thiên Tiên Cảnh, Chân Tiên Cảnh thậm chí Kim Tiên Cảnh đều có. Hắn làm sao có thể lưu ý tới một tu sĩ Hóa Hư Cảnh?
Rất nhanh, bọn họ đi qua chỗ rẽ tiến vào thung lũng, liền nhìn thấy được vị trí phía trước cách chừng ba trăm thước có một đám người đang hỗn chiến. Chính xác mà nói là mười mấy tu sĩ đang bao vây tấn công một người thanh niên mặc áo đen. Trên mặt đất vẫn có không ít thi thể đang nằm.
Người thanh niên mặc áo đen khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm rộng hai ngón tay, còn không ngừng di chuyển ở trên không trung, nhanh tới mức gần như phát lên tàn ảnh, tránh thoát pháp thuật của các tu sĩ còn lại. Đồng thời tay phải của hắn vung trường kiếm lên. Hàng vạn hàng nghìn kiếm ảnh chiếm giữ ở toàn thân hắn. Hắn lại đâm một cái ra. Kiếm ảnh giống như mưa sa hạ xuống, rơi trên mặt đất phát sinh từng tiếng nổ mạnh, hất bay kẻ địch, chấn động mặt đất.
Tần Quân không khỏi nhíu mày. Người thanh niên mặc áo đen này rất mạnh. Cho dù là hắn, cũng không nhìn thấy rõ được thân pháp của người thanh niên mặc áo đen này.
Nếu chỉ là tu vi còn dễ nói. Nhưng hắn có thể nhìn ra người thanh niên này rất trẻ tuổi. Chẳng lẽ là thiên tài Nhân Bảng?
Trong Nhân Bảng, người đạt được Hóa Hư Cảnh cũng không nhiều.
- Đáng giận. Gia hỏa này thật lợi hại. Chúng ta căn bản không làm gì được hắn!
- Kiên trì. Chúng ta phải giết chết hắn, bằng không hậu hoạn vô cùng!
- Đứng phía sau Kim Vô Hối lại là thánh triều. Chúng ta đã đắc tội hắn, không thể để cho hắn chạy trốn!
- Nói thì dễ. Chúng ta đánh không lại hắn!
Các tu sĩ bao vây tấn công người thanh niên mặc áo đen, vừa thi triển pháp thuật vừa mắng lẫn nhau. Tất cả có vẻ có chút hoảng hốt lo sợ. Trái lại, người thanh niên mặc áo đen bị bao vây tấn công, vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh lùng. Dường như hắn không phải đang chiến đấu, mà là đang đứng ngoài quan sát.
Kim Vô Hối?
Tần Quân đang đi về phía bọn họ không khỏi nhíu mày. Đối với Kim Vô Hối, hắn đã nghe nói tới từ lâu.
Cấp thiên tài đứng đầu Nhân Bảng, mục tiêu truy đuổi của thế hệ trẻ tuổi toàn bộ chính đạo Nam Vực.
Vừa nghĩ tới đây, bước chân Tần Quân cũng không có chậm lại. Đứng đầu Nhân Bảng lại như thế nào. Chung quy chỉ là đại biểu cho tiềm lực cao mà thôi. Phóng tầm mắt ra toàn bộ Nam Vực không coi là cường giả chân chính. Phía sau Kim Vô Hối có thể có thế lực ủng hộ. Nhưng bản thân hắn lại quen độc lai độc vãng. Thiên tài như vậy hắn thấy không tạo thành uy hiếp. Hơn nữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì. Chỉ là người xa lạ.
Đường lớn hướng lên trời, đường ai nấy đi!&