Thần Vực, Tôn Như Đạo, đám trưởng lão bị tiếng nổ trầm đục làm giật nảy mình.
Trung Hoang, các phương thế lực xáo động cùng nhìn hướng Tây Vực.
Mặt đất dưới chân Như Lai không ngừng sụp xuống, đá bay cao vạn trượng. Trong cơn bão thân hình Tôn Ngộ Không nhỏ bé mà tỏa sáng vạn trượng, khiến vạn linh nhìn chăm chú.
Khuôn mặt dữ tợn của Tôn Ngộ Không dần giãn ra trở nên hờ hững như Đấu Chiến Thắng Phật, thì thào:
- Ta muốn ngang với trời, không phải vì không biết tự lượng sức mình, ta chỉ tin ý chí con người thắng trời.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ triệu hoán được Ngụy Chinh, đến từ truyền thuyết dân gian, có triệu hoán lại không?]
Gió to thổi áo vàng của Tần Quân bay phần phật, sau khi nghe hệ thống gợi ý hắn lập tức ra lệnh:
- Triệu hoán lại!
Nhìn Tôn Ngộ Không đại phát thần uy, triệu hoán ra gà con làm mất hứng sao?
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
- [Đinh! Bắt đầu triệu hoán lại Thần Ma!]
Như Lai bị Tôn Ngộ Không áp chế chậm rãi đứng dậy.
Hình Thiên, Hậu Nghệ ở bên cạnh không nhúng tay vào, bọn họ muốn xem hai con khỉ có thể bộc phát ra lực lượng thế nào.
Thấy Như Lai sắp đứng dậy, Tôn Ngộ Không nghiến răng, dù sức chiến đấu lại bay vọt nhưng muốn dánh bại Như Lai thì như người si nói mộng.
Đấu Chiến Thắng Phật lộn mèo qua đỉnh đầu Tôn Ngộ Không, hai tay giơ cao đập gậy xuống.
Tề Thiên Đại Thánh không làm được thì còn có Đấu Chiến Thắng Phật.
Đinh!
Gậy đập nát tầng phòng hộ của Như Lai, với thế không gì sánh bằng đập xuống đầu Như Lai khiến y choáng váng.
Tôn Ngộ Không bứt dúm lông khỉ bỏ vào miệng nhai sau đó phun ra, ngàn pháp ngoại phân thân xuất hiện, cùng cầm Kim Cô Bổng lơ lửng trên đỉnh đầu Như Lai.
Đấu Chiến Thắng Phật mỉm cười, cũng thi triển pháp ngoại phân thân, nhưng số lượng lên đến hai ngàn, cũng cầm Kim Cô Bổng.
Hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không làm vô số người nuốt nước miếng nhìn.
Hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không đồng thanh kêu lên:
- Khẹc! Đánh!
- Đánh chết hắn!
- Như Lai lão nhân! Thù mới hận cũ cùng tính một lượt!
- Đập nó! Chịu chết đi!
Thanh âm kỳ dị tụ lại với nhau khiến người da đầu tê dại, sau đó cả bầy khỉ như mưa rơi xuống Như Lai.
Hình ảnh vô cùng đồ sộ, hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không mặc tỏa tử giáp màu vàng tựa như các Chiến Thần giáng lâm thảo phạt Ác Phật trên đời.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ triệu hoán Thần Tài đến từ truyền thuyết dân gian, có triệu hoán lại không?]
Thần Tài?
Trán Tần Quân nổi gân xanh, hắn là Tần Thánh Đế, còn cần tài sao?
Tần Quân dứt khoát chọn:
- Triệu hoán lại!
Lần triệu hoán Thần Ma thứ ba dù gọi ra ai thì Tần Quân không thể lựa chọn nữa. Nhưng hết cách, hai vị đầu thật sự là không chấp nhận được.
Ngụy Chinh có lẽ năng lực chính trị siêu đẳng, nhưng hắn đã có Gia Cát Lượng, Lưu Bá Ôn, Thái Bạch Kim Tinh, Thân Công Báo, Khương Tử Nha, Bạch Trạch, không quá khát cầu văn thần.
Huống chi chế độ khoa cử trong Thiên Đình Đại Tần đã công bố, văn thần nổi lên không ngớt. Người ở thế giới này chắc chắn không yếu hơn Hoa Hạ kiếp trước của Tần Quân.
Hệ thống nhanh chóng lên tiếng:
[Đinh! Bắt đầu triệu hoán lại Thần Ma!]
Hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không đánh hội đồng Như Lai.
Thân hình chúng nó nhỏ hơn con ruồi so với Như Lai, nhưng lực lượng thì rất mạnh. Đặc biệt pháp ngoại phân thân của Đấu Chiến Thắng Phật, mỗi gậy nặng nề đánh Như Lai đau nhức toàn thân.
- Gậy này trả lại một chưởng trước Lăng Tiêu điện của ngươi!
- Gậy này trả lại hơn năm trăm năm giam cầm!
- Gậy này trả lại hành hạ uống sương!
- Gậy này trả lại đau đớn bị kim cô hành!
Hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không gầm rống trút ra lửa giận, không cam lòng kiềm nén đã lâu, làm tiêu điểm cả chiến trường tập trung vào bọn họ.
Khoa Phụ, Từ Trọng Sinh ngừng lại, biểu tình rung động nhìn Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật giận chiến Như Lai.
Như Lai lúc trước còn mạnh mẽ vô song nay bị đánh đến không có sức chống trả.
Vạn cánh tay không biết bị đánh gãy bao nhiêu, Như Lai hai tay ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trang nghiêm hiền hòa trở nên cực kỳ dữ tợn.
Như Lai tức giận quát:
- Con khỉ nhà ngươi cho rằng thiên địa sinh ra vì ngươi sao!?
Còn dư hơn hai ngàn cánh tay bỗng giang ra đánh bay hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không.
Như Lai rực cháy lửa giận, chậm rãi đứng thẳng dậy, hơi thở càng ngưng thực khủng bố, ánh mắt hung ác khác hẳn lúc trước.
Như Lai quát to:
- Ngươi muốn tự do là vô pháp vô thiên, phá hư luân hồi, đại náo Long Cung, lừa gạt? Ngươi không cam lòng, vậy thiên binh bị ngươi đánh giết sẽ cam lòng sao? Âm tào địa phủ cam lòng sao? Bị Đông Hải Long Cung bị ngươi chèn ép cam lòng sao? Cho ngươi đi Tây tạo phúc thương sinh, ngươi cảm thấy khuất nhục, chẳng lẽ mặc kệ ngươi tàn phá thiên địa là công bằng?
Tần Quân và đám Thần Ma biến sắc mặt.
Chuyện gì vậy? Chẳng phải Như Lai không có ký ức kiếp trước?
Tần Quân vội hỏi thầm.
Hệ thống trả lời nhanh:
- Mới rồi Như Lai bị kích thích lớn nên kích động, đột phá gông xiềng, phục hồi ký ức kiếp trước.
Mợ ơi, có trò này?
Tần Quân chửi thề, chết tiệt, đột phá trong khi đánh nhau chẳng phải là độc quyền của phe ta sao?
Như Lai khí thế tăng vọt ngồi xếp bằng trong không trung, dưới chân hiện ra sen vàng. Như Lai lúc này hoàn toàn biến thành Như Lai Phật Tổ trong thần thoại kiếp trước của Tần Quân.
Tu vi tăng vùn vụt, tuy chưa đến đỉnh nhưng tạo áp lực lớn cho Đấu Chiến Thắng Phật, Tôn Ngộ Không.
Như Lai lạnh lùng nói:
- Tôn Ngộ Không, Phật cho ngươi cơ hội quay đầu là bờ nhưng ngươi không quý trọng, chấp mê bất ngộ, vậy ta cho ngươi hoàn toàn biến mất, cho tự do mà ngươi muốn!
Hơi thở của Như Lai như luồng gió chết chóc tàn phá thiên địa, khiến vô số sinh linh người lạnh lẽo.
Từ Trọng Sinh như gặp quỷ:
- Sao có thể như vậy?
Lúc này Như Lai cho Từ Trọng Sinh cảm giác khá nguy hiểm, như lúc đối diện Thiên Mệnh Đại Đế.
Khuôn mặt Hình Thiên, Hậu Nghệ trầm trọng.
Hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không vẫn liều lĩnh xông hướng Như Lai, mặt dữ tợn muốn ăn thịt.
Đột phá thì sao? Nhớ lại kiếp trước thì thế nào? Dù là Như Lai thời kỳ đỉnh cao bọn họ cũng dám chiến!
Mắt Như Lai lóe tia khinh miệt, vạn chưởng sau lưng vỗ vào hơn ba ngàn Tôn Ngộ Không, tiếng gầm rú làm nhiều sinh linh tạm điếc.
Các phân thân Tôn Ngộ Không bị đánh thành tro bụi như pháo hoa liên tục nở rộ trên không trung.
Bản tôn Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật vội lui ra, nhanh chóng giải trừ pháp ngoại phân thân. Nếu tất cả pháp ngoại phân thân bị tiêu diệt thì họ sẽ bị thương nặng, điểm trí mạng nhất của pháp ngoại phân thân là đây.
Tôn Ngộ Không cắn răng mắng:
- Chết tiệt, lừa trọc già thật sự biến mạnh!