Cùng lúc đó, Tần Quân đi tới trước mặt Du Phượng Hoàng. Tay trái hắn ôm qua thắt lưng của nàng, kéo nàng vào trong ngực, sau đó phóng người nhảy lên, không để ý tới ánh mắt kinh hãi của các tu sĩ xung quanh.
Thời gian dường như chậm lại. Du Phượng Hoàng ngây người nhìn chằm chằm vào gương mặt gần như hoàn mỹ lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Quân. Lúc này hắn cho nàng cảm giác an toàn khó có thể hình dung. Thậm chí ngay cả nhịp tim đập cũng bắt đầu nhanh hơn.
- Tồn Hiếu!
Tần Quân cao giọng kêu lên. Lời nói còn chưa dứt, một bóng người từ trên trời hạ xuống, giống như lưu tinh rơi vào chỗ đệ tử của Hữu Hổ Đường tập trung.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên!
Lý Tồn Hiếu trực tiếp giẫm xuống mặt đất, khiến mặt đất đổ nát. Nham thạch bên trong phạm vi trăm mét bị lật lên. Từng tên đệ tử của Hữu Hổ Đường kêu thảm. Bọn họ bị đá vụn đập trúng. Thậm chí có kẻ lập tức bị đánh chết tươi.
Lý Tồn Hiếu Địa Tiên Cảnh tầng bốn, lực lượng lớn vô cùng, Thiết Thạch Tinh. Lực chiến đấu thậm chí có thể cùng cường giả Địa Tiên Cảnh đỉnh phong cứng rắn chống đỡ. Tuy rằng rất khó thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không chết!
Tháp!
Tần Quân ôm Du Phượng Hoàng rơi vào trên một đỉnh núi, quan sát nhanh chóng phía dưới bị bụi bặm chìm ngập.
Trên không trung, thân hình Giang Tử Dư ổn định há hốc mồm nhìn cảnh tượng như vậy. Hơn mười người tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo cũng vậy.
Đây... Là quái vật gì?
- Tồn Hiếu quả nhiên là dũng tướng, giống như Nguyên Phách. Đặt ở trên chiến trường tuyệt đối không người nào có thể ngăn cản.
Lưu Bá Ôn cảm thán nói. Trong lòng hắn càng cảm thấy may mắn vì đã bái nhập Tần Quân.
Hiện tại thủ hạ của Tần Quân có văn có võ. Chư Cát Lượng mưu trí không kém gì hắn. Thái Bạch Kim Tinh tư duy hắn cũng khó có thể phỏng đoán. Lại thêm nhóm cường giả Lôi Chấn Tử, chỉ cần phát triển thực lực của một nước, cực kỳ sắp vượt qua hoàng triều!
- Ngươi từ nơi nào lại có được một cường giả không kém gì Lý Nguyên Phách vậy?&Du Phượng Hoàng chắt lưỡi hỏi. Lý Tồn Hiếu phát ra khí thế khủng khiếp không kém hơn so với Lý Nguyên Phách chút nào.
Tần Quân cười nói:
- Dựa vào cái gì phải nói cho nàng biết. Trừ khi nàng làm phi tử của trẫm.
Hắn hiện tại càng lúc càng thích tự xưng trẫm. Cái chữ này nói ra giống như mùi thuốc lá, càng dùng càng nghiện!
Du Phượng Hoàng cũng nghe được tin tức Tần Quân đăng cơ. Nàng không khỏi trợn trừng mắt nói:
- Tần Đế đại danh đỉnh đỉnh lại thiếu một nữ tử như ta sao?
Giọng nói của nàng có chút u oán, khiến cho Tần Quân chỉ có thể cười ha ha, che giấu xấu hổ.
Lúc này, Lý Tồn Hiếu bỗng nhiên từ trong bụi bặm bay ra, tốc độ cực nhanh, điên cuồng tập kích từng tên tu sĩ Hữu Hổ Đường. Hắn chỉ dựa vào quyền cước, sinh sôi đánh nổ bọn họ. Cục diện chói mắt, rất trùng kích thị giác.
Nhìn Lý Tồn Hiếu giống như ác ma, Giang Tử Dư khiếp sợ đến mức toàn thân run rẩy, xoay người chính là muốn bay đi chạy trốn.
- Muốn chạy sao?
Tần Quân chú ý tới hắn. Lúc này hắn liền buông tay đang ôm thắt lưng của Du Phượng Hoàng ra. Lúc này, Giang Tử Dư nhanh chóng cầm ra một bộ quyển trục, trực tiếp xé mở mở, đột nhiên biến mất ở tại chỗ.
Dựa vào!
Quyển trục không gian!
Trong lòng Tần Quân bạo phát. Hắn thật vất vả mới rút được bộ quyển trục không gian thiên phẩm. Kết quả nhìn thấy được một áo rồng tùy tiện sử dụng quyển trục không gian, trong lòng hắn tất nhiên không thăng bằng tới cực độ.
Nhưng người đã chạy, hắn cũng không thể làm gì được, chỉ có thể buồn bực đứng ở tại chỗ.
Nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, Du Phượng Hoàng không khỏi che miệng cười khẽ. Tần Quân thấy vậy, không khỏi ngẩn người. Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy nàng cười vui vẻ đến như vậy.
Bên kia, Lý Tồn Hiếu đã kết thúc cuộc chiến đấu. Hắn đứng ở trên một tảng đá lớn quay đầu lại, khiến cho các tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo không khỏi nuốt nước miếng. Lúc này mới bao lâu?
Lẽ nào gia hỏa này là cường giả Hóa Hư Cảnh?
Chỉ có khả năng này!
Các tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo kính nể, e sợ đối với Lý Tồn Hiếu.
Lôi Chấn Tử áp giải Ma Cốt Kiếp bước chậm tới. Chúc Nghiên Khanh và Lưu Bá Ôn đi ở phía trước. Bọn họ đối với biểu hiện của Lý Tồn Hiếu, đã thấy nhưng không thể trách.
Lý Tồn Hiếu và Lý Nguyên Phách đơn giản giống như là huynh đệ ruột thịt. Phong cách chiến đấu đều hung bạo như vậy!
Đổi lại là Lôi Chấn Tử, Hồng Hài Nhi, hoặc chính là một đạo huyền lôi hoặc tam muội chân hỏa dễ dàng kết thúc chiến đấu. Dáng vẻ này hai người này thích vật lộn.
Rất nhanh, đoàn người liền tập trung cùng một chỗ.
- Cảm ơn các vị tương trợ. Tại hạ Lương Bình của Nam Minh Thánh Giáo. Không biết tôn tính đại danh của các vị?
Người trung niên lúc trước phẫn nộ chê bai Giang Tử Dư dẫn đầu chắp tay hỏi.
Du Phượng Hoàng vừa định giới thiệu đám người Tần Quân với hắn, nhưng nhìn ánh mắt Tần Quân liền trầm mặc xuống.
- Tại hạ là Quân Thanh. Bọn họ đều là thủ hạ của ta.
Tần Quân cười ha hả nói. Lôi Chấn Tử đã thu hồi hai cánh Phong Lôi, chính vì không để lộ thân phận.
Nếu như biết bọn họ rời khỏi vương quốc Đại Tần, các vương quốc còn lại sợ rằng sẽ động tâm tư sai lệch, bao gồm cả Thâm Uyên Môn ở bên trong.
Hơn nữa hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ, khiến cho phân đà Thâm Uyên Môn ở mảnh đất vô chủ nghe được hắn đến, nhất định sẽ trở nên cẩn thận.
- Quân Thanh?
Lương Bình thì thào một câu, cố gắng hồi tưởng xem mình đã từng nghe thấy cái tên này hay không. Nhưng hắn phát hiện dù thế nào mình cũng nhớ không nổi, vô cùng xa lạ.
Hắn tiếp tục nhìn về phía Lý Tồn Hiếu và Lôi Chấn Tử. Rõ ràng đều là hung nhân. Lưu Bá Ôn bình thường. Khuôn mặt Chúc Nghiên Khanh xinh đẹp không kém chút nào so với Du Phượng Hoàng. Về phần Ma Cốt Kiếp, gia hỏa này quá thảm.
Đội ngũ rất cổ quái!
Lại ở thời khắc Lương Bình nghi ngờ, Tần Quân đột nhiên hỏi:
- Các ngươi biết đá thức tỉnh sao?
Lời này vừa nói ra, mọi người Nam Minh Thánh Giáo nhất thời lộ vẻ xúc động.
- Ngươi muốn làm gì!
Lương Bình đề phòng hỏi, các tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo còn lại đều lui về phía sau một bước. Ngay cả Du Phượng Hoàng cũng nhíu mày nhìn về phía hắn.
Đá thức tỉnh?
Trên mặt của hai người Chúc Nghiên Khanh, Lưu Bá Ôn lộ ra vẻ nghi hoặc. Về phần Lý Tồn Hiếu và Lôi Chấn Tử, bọn họ cũng không có hứng thú.
- Ta dự đoán được nó.
Tần Quân híp mắt cười nói. Một cảm giác áp bách vô hình thi triển về phía đám người Lương Bình, khiến cho bọn họ mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.