Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 673: Chương 673: Ông trời bất công




Hắc Điệp Tiên Tử cười khẽ:

- Đã có thể sử dụng Vạn Kiếp Ngự Trùng, ta đi đây. Việc Thần Điện có kiếm chuyện với Nam Vực các ngươi hay không thì yên tâm, ta sẽ ngăn giúp cho.

Đám người Tần Quân rung động.

Gánh chịu áp lực từ Thần Điện giúp Tần Quân? Vậy xem ra Hắc Điệp Tiên Tử có địa vị khá cao trong Thần Điện.

Hắc Điệp Tiên Tử lại cười nói:

- Ngoài ra chủ trùng Vạn Kiếp Ngự Trùng có hai con.

Tần Quân trợn tròn mắt.

Chết tiệt, bị té hố?

Tần Quân tức giận, đang định mắng thì Hắc Điệp Tiên Tử cười nói:

- Chủ trùng chia làm một công một mẫu, là một đôi phối ngẫu. Mẫu ở trong người ta, công thì biến mất trong người của ngươi.

Nói xong Hắc Điệp Tiên Tử biến mất tại chỗ.

Cả nhóm hóa đá. Đặc biệt là Tần Quân thộn mặt ra, ngây như phỗng.

Cái quỷ gì? Hắn cảm giác như bị đùa giỡn.

Tần Quân cẩn thận cảm ứng, trong vô hình như có một người cách hắn càng lúc càng xa, hắn cảm giác đối phương tồn tại, phán đoán từ hơi thở thì chắc là Hắc Điệp Tiên Tử.

Vậy tức là hắn và Hắc Điệp Tiên Tử thành lập quan hệ nào đó?

Chết tiệt, dính líu đến lão yêu bà?

Tần Quân không bình tĩnh, dù giọng Hắc Điệp Tiên Tử rất hay nhưng tưởng tượng nàng cùng thời đại với Cơ Vĩnh Sinh là cả người hắn bứt rứt.

Đám người Dương Tiễn ánh mắt quái dị nhìn Tần Quân.

Trư Bát Giới ước ao hâm mộ nói:

- Bệ hạ đúng là diễm phúc sâu.

Thực lực của Hắc Điệp Tiên Tử khủng bố, nghe giọng nói là một mỹ nhân tuyệt thế, nàng nóng bỏng theo đuổi Tần Quân như thế làm heo hâm mộ chết.

Kim Thiền Tử khẽ thở dài:

- A di đà phật, sắc tức là không, không tức là sắc

Liễu Nhược Lai thì nhéo Tần Quân, hầm hừ:

- Chậc chậc, có phải trong lòng ngươi rất đắc ý không?

Liễu Nhược Lai có cảm xúc rất phức tạp với Hắc Điệp Tiên Tử, vừa sợ hãi vừa ghen tuông, làm nàng phiền lòng. Đặc biệt khi Liễu Nhược Lai nhận ra nguyên nhân do đâu thì nàng càng thêm rối bời.

Tần Quân mặc kệ nàng, hắn cười nói với Dương Tiễn:

- Đè chặt hắn, để trẫm thử xem Vạn Kiếp Ngự Trùng có thật sự bá đạo như vậy không.

Dạ Đế tức giận mắng:

- Sĩ thà chết chứ không chịu nhục!

Rầm!

Dương Tiễn giơ tay chém vào cổ Dạ Đế đánh xỉu gã.

Nghe nói sau gáy là nơi gần linh hồn nhất, dù là cường giả sơ sẩy một cái, nhất là lúc bị thương nặng thì rất dễ bị người dùng gáy chấn linh hồn làm ý thức rơi vào hỗn độn.

Tần Quân nặn ra một giọt tinh huyết điều khiển nó bay vào miệng Dạ Đế.

Tần Quân thì thào:

- Hy vọng đừng khiến trẫm thất vọng.

Nửa canh giờ qua nhanh.

Đám người Tần Quân ngồi trên một ngọn núi bị tước phẳng, tiếng gợi ý của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

[Đinh! Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ: Chinh phục Dạ Đế. Được một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một lần triệu hoán quân đoàn Thần Ma, một cơ hội phó bản Thần Ma.]

Chà, Vạn Kiếp Ngự Trùng thật sự có hiệu quả.

Tần Quân nhướng mày thầm nghĩ, hắn chợt cảm giác mối liên kết vô hình với Dạ Đế.

Khác với Hắc Điệp Tiên Tử, Tần Quân chỉ cảm giác sự tồn tại của nàng, còn với Dạ Đế thì hắn có thể khống chế sự sống chết, tâm lý của gã. Một ý nghĩ của Tần Quân có thể làm tinh huyết trong người Dạ Đế tán loạn nổ tan xác.

Bá đạo! Chí bảo nghịch thiên ngăn địch!

Tần Quân mừng hớn hở.

Cơ Vĩnh Sinh cảm thán, ngữ điệu phức tạp có chút dở khóc dở cười:

- Vạn Kiếp Ngự Trùng mười vạn năm sinh ra một đôi, không ngờ bị nha đầu kia tìm được và dùng vào ngươi.

Tần Quân không chết tâm hỏi:

- Nàng và ngươi có quan hệ gì?

Chắc không phải Hắc Điệp Tiên Tử thích Cơ Vĩnh Sinh trong cơ thể hắn đi? Nếu vì lý do này thì Tần Quân hiểu được.

Cơ Vĩnh Sinh bình tĩnh nói:

- Yên tâm đi, ta đã chết, nàng cũng biết ta chết.

Tần Quân nghe mà xót xa trong lòng.

- Sau này ngươi sẽ biết quan hệ giữa nàng và ta, nhớ hãy đối xử tốt với nàng.

Tần Quân có cảm giác như bị nhạc phụ dặn dò.

Dạ Đế chậm rãi mở mắt ra, con ngươi co rút bật dậy.

Trông thấy Tần Quân, gã không bị khống chế quỳ xuống, run giọng nói:

- Tham kiến chủ nhân.

Nói câu đó làm lòng Dạ Đế dậy sóng.

Tại sao như vậy? Rõ ràng gã không muốn nói như thế. Nhưng vừa nhìn Tần Quân làm Dạ Đế dâng lên kính sợ, sợ hãi sâu tận xương, đả kích nặng nề đến tự tôn của gã.

Dạ Đế hiểu rằng từ nay mình là nô lệ của Tần Quân.

Đám người Dương Tiễn nhìn nhau, thấy giật mình trong mắt đối phương.

Không ngờ Vạn Kiếp Ngự Trùng lợi hại đến thế, tu sĩ, đặc biệt là thể tu thì có tinh huyết không ngừng, nghĩa là Tần Quân liên tục thu phục cường giả.

Nghĩ đến đây đám người Dương Tiễn thấy sợ, mừng thầm vì mình đã đầu vào Tần Quân. Nhìn Tần Quân được cơ duyên lớn, có thể nói là lớn đến nghịch thiên, nỗi lòng của bọn họ phức tạp.

Liễu Nhược Lai che miệng suýt hét lên.

Tần Quân ngồi trên tảng đá to, bắt chéo chân, lạnh lùng nói:

- Dạ Đế, sau này Vô Tận Địa Vực vẫn do ngươi khống chế, nhưng ngươi sẽ lệ thuộc Thiên Đình Đại Tần. Sau này Thiên Đình Đại Tần sẽ liên lạc với ngươi, xây dựng truyền tống môn, nếu ngươi dám làm trái thì . . . hừ!

Ánh mắt Tần Quân trở nên sắc bén.

Dạ Đế cảm giác toàn thân đau đớn như bị xé rách, gã mềm nhũn ngã xuống đất, không ngừng co giật, không nói nên lời.

Mọi người rùng mình nhìn.

Tần Quân không hành hạ Dạ Đế, rất nhanh trừ bỏ đau đớn cho gã.

Tần Quân sung sướng thầm nghĩ:

- Thật lợi hại, chỉ cần ý niệm, thậm chí không cần hao phí pháp lực.

Nhìn Dạ Đế run lẩy bẩy, Tần Quân trầm giọng hỏi:

- Nhớ kỹ lời vừa rồi không?

Dạ Đế run giọng đáp:

- Nhớ . . . nhớ . . .

Dạ Đế quỳ rạp dưới đất không dám ngước nhìn Tần Quân.

Mọi người cảm thán, một canh giờ trước Dạ Đế cao cao tại thượng không ai bì nổi, hiện tại như con chó quỳ trước mặt Tần Quân, chuyện đời thật khó đoán.

Tần Quân đứng lên cười nói:

- Xuất phát đi, tiếp theo đi Nam Tận Hải.

Giờ bọn họ bay đại hướng nào với tốc độ cao nhất đều được, chỉ cần vào thành trì nhân tộc thì đến Nam Tận Hải không khó khăn.

Còn về Vô Tận Địa Vực có Dạ Đế đủ rồi.

Dạ Đế cao ngạo sẽ không đồn chuyện này ra ngoài, Tần Quân cũng muốn điệu thấp để sau này âm thầm đâm dao Thần Điện.

Mọi người không có ý kiến. Trư Bát Giới tự giác ngưng tụ áng mây cho đám người Tần Quân đi lên.

Bắt đầu bay, Tần Quân suy nghĩ nên cho ai sử dụng cơ hội Thần Ma đỉnh cao, Kim Thiền Tử hay Cửu Đầu Trùng? Nếu để cho Cửu Đầu Trùng, lỡ thực lực gã gần với Dương Tiễn thì con đường sau này sẽ khá vui, hai người sẽ so bì với nhau.

Chờ đám người Tần Quân rời đi, Dạ Đế nửa đầu rống to, thanh âm đầy bi thương căm hờn:

- Ông trời bất công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.