- Đợi lát nữa ngươi có muốn lên hay không?
Ánh mắt Nam Ngọc Tâm sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tần Quân hỏi.
Người ngoài chỉ biết là Tần Quân có thủ hạ lợi hại, không biết tu vi của bản thân Tần Quân. Nhưng ngày ấy ở khách sạn Lạc Nhai, nàng lại thu thiệt ở trong tay của Tần Quân. Cho nên nàng rất muốn nhìn Tần Quân xuất thủ lần nữa.
- Nàng đoán đi.
Tần Quân cười khẽ đáp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tu sĩ luận bàn phía trước.
Nam Ngọc Tâm còn không có nói tiếp, Thường Thiến Thiến liền dẫn đầu nói:
- Tần Quân nhất định sẽ lên. Thậm chí đánh bại tất cả tu sĩ ở đây!
- Thôi đi! Hắn lợi hại hơn nữa cũng sẽ có một giới hạn. Một tháng trước hắn mới là Luyện Khí Cảnh tầng hai. Nơi này có không ít tu sĩ đều đã đạt được Trúc Cơ Cảnh!
Nam Ngọc Tâm xem thường nói. Ánh mắt nàng nhìn về phía Thường Thiến Thiến giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Một tháng từ Luyện Khí Cảnh tầng hai đột phá Trúc Cơ Cảnh?
Ha hả!
Từ khi sinh ra, Nam Ngọc Tâm không có nghe nói qua người nào có thể trong vòng một tháng từ Luyện Khí Cảnh tầng hai đột phá đến Trúc Cơ Cảnh. Mặc dù Nam Mãnh bình thường giải giải cho nàng nghe về thế giới cảnh ngoại, nhưng nàng cũng chưa từng nghe nói qua có tồn tại thành tích nào như vậy.
Tuy rằng một lần nàng chịu thiệt ở trong tay của Tần Quân, nhưng hai người dù sao cũng không giao đấu. Cho nên ở trong lòng nàng, Tần Quân không có cách nào so sánh được với thiên tài giống như Trác Tuấn Kiệt.
Tần Quân tất nhiên cảm nhận được ý tứ khiêu khích của Nam Ngọc Tâm, Hắn chỉ mỉm cười cũng không giải thích nhiều.
Đợi lát nữa lão tử sử dụng hành động đánh trực tiếp!
Trong lòng Tần Quân thầm cười lạnh nói. Trường thương trong nhẫn trữ vật dường như đã bắt đầu rung động. Khụ khụ, lời này có điểm lạ!
Từng cuộc luận bàn đấu liên tiếp diễn ra. Rất nhanh có người liền nhắc tới tên Lư Huyền Phong. Đối với điều này, Lư Huyền Phong hoàn toàn không để ý. Hắn lộ ra nụ cười mỉm, liền đi tới trước mặt đối thủ. Hai người giả mù sa mưa, sau khi ôm quyền hành lễ liền bắt đầu công kích lẫn nhau.
Trong tay Lư Huyền Phong cầm quạt lông, lay động kiến cuồng phong nổi lên. Từng đợt gió mát đánh úp về phía đối phương, đầy sắc bén. Đối phương bị đánh trúng hoảng hốt sử dụng kiếm chống đỡ. Đáng tiếc vẫn bị cắt ra từng vết thương, máu tươi bắn ra, nhưng không bị tổn thương tới điểm yếu hại.
Tần Quân thấy vậy không khỏi gật đầu. Không hổ danh là một trong Càn Nguyệt Song Tinh. Trong lúc chiến đấu biểu hiện ra khí độ ung dung khiến người ta xem thế là đủ.
Hắn không khỏi liên tưởng đến Trác Tuấn Kiệt. Nếu như không có bị thuật khoảnh khắc hoa nở hãm hại, chắc hẳn Tần Quân ngay cả thương cũng không đả thương được hắn.
Vừa nghĩ tới đây, hắn vừa nhìn lại về phía Trác Tuấn Kiệt. Vậy mà người này không ngờ cũng đang nhìn hắn chằm chằm, giống như nhìn đồng chí. Hắn thấy vậy, bất chợt cảm thấy ớn lạnh.
- Ta ngất. Chẳng lẽ gia hỏa này bởi vì đố kị ta soái, sinh ra yêu?
Tần Quân tự luyến nghĩ. Thật ra hắn cũng hiểu rõ đêm nay Trác Tuấn Kiệt nhất định sẽ khiêu chiến hắn. Đối với điều này, hắn không chỉ có không sợ hãi, trái lại rất chờ mong.
Khổ luyện thương thuật là để dựa vào chính mình chiến thắng tất cả đối thủ!
Tuy rằng hắn hiểu rõ mình và Trác Tuấn Kiệt vẫn có chênh lệch nhất định. Nhưng trong tay cầm Ngân Long Tru Hồn Thương phẩm thiên giai, hắn không tin chính mình ở trước mặt Trác Tuấn Kiệt sẽ không chịu nổi một đòn.
Cùng lắm thì dốc hết sức lực!
Hạo Thiên Khuyển dạy cho hắn phương pháp thổ nạp Tiên Thiên khiến cho lực lượng của hắn tăng mạnh, cũng là nguyên nhân khiến cho lòng tin của hắn tăng lên rất cao.
Ở trong sự chờ mong của Tần Quân, Lư Huyền Phong đã chiến thắng đối thủ. Hắn nhẹ nhàng lay động quạt lông cười nói:
- Trác Tuấn Kiệt, đến đây đi. Để cho tất cả mọi người nhìn xem giữa chúng ta ai mạnh mẽ hơn!
Lời này vừa nói ra, dẫn tới các tu sĩ kích động không thôi.
- Càn Nguyệt Song Tinh lại sắp chạm mặt!
- Ta cảm giác Trác Tuấn Kiệt sẽ thắng. Dù sao hắn là thiên tài duy nhất tiến vào Nhân Bảng!
- Lư Huyền Phong có tự tin như vậy, nói không chừng thật sự có thể thắng!
- Mấy năm trước Lư Huyền Phong thua ở trong tay Trác Tuấn Kiệt, nhưng Trác Tuấn Kiệt cũng bị thương. Điều đó nói rõ chênh lệch giữa hai người cũng không lớn.
- Đây mới thật sự là tiết mục quan trọng nhất!
Tần Quân cũng bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh. Hắn đối với trận giao đấu giữa Lư Huyền Phong và Trác Tuấn Kiệt lại cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Thường Thiến Thiến và Nam Ngọc Tâm không lại tiếp tục đấu võ mồm nữa. Hai nàng đều chăm chú nhìn Trác Tuấn Kiệt và Lư Huyền Phong. Về phần Đát Kỷ, đối với cuộc chiến đấu của hai người, nàng lại không có hứng thú, tự mình ăn điểm tâm. Dường như dạ dày của nàng là cái động không đáy.
Trác Tuấn Kiệt trực tiếp đứng dậy đi tới trước mặt Lư Huyền Phong, lạnh lùng nói:
- Đêm nay liền cho ngươi lại lĩnh ngộ sự chênh lệch giữa chúng ta!
Trong khi nói chuyện hắn giơ trường kiếm bên hông lên. Kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, khí thế đã hiện ra, khiến cho tất cả mọi người không khỏi nín thở tập trung tinh thần.
- Mơ hồ có xu thế ngưng tụ kiếm thế...
Trương lão ở bên cạnh, vừa vuốt râu ừa thở dài nói. Trải qua buổi chiều Hạo Thiên Khuyển nhắc nhở, Tần Quân mới hiểu lão đầu này nhìn như bình thường, thật ra đã có tu vi Kim Đan Cảnh tầng một.
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Lư Huyền Phong cũng ngưng đọng. Lúc này hắn liền múa quạt. Từng phong nhận nhanh chóng bay ra, muốn cắt Trác Tuấn Kiệt thành tám khối lớn.
Ngâm...
Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, tiếng kim loại va chạm cực kỳ chói tai. Tất cả mọi người chỉ cảm thấy kiếm quang thoáng hiện, chói mắt mọi ngươi. Khi lại mở mắt, tất cả phong nhận của Lư Huyền Phong đều bị hắn chém xuống.
Trác Tuấn Kiệt giơ trường kiếm lên. Ánh trăng bị mũi kiếm phản xạ, cực kỳ chói mắt. Mũi kiếm chỉ vào cổ họng của Lư Huyền Phong.
Hai người cách xa nhau không đầy ba thước. Trác Tuấn Kiệt chỉ cần một bước liền có thể lấy được tính mạng của Lư Huyền Phong.
Chênh lệch đã phân ra cao thấp.
Sắc mặt Lư Huyền Phong trở nên khó coi. Thân hình hắn bỗng nhiên chuyển một cái, đưa lưng về phía Trác Tuấn Kiệt khuynh đảo đi. Hai chân hắn nhanh chóng giẫm xuống đất, quạt lông như đao vung về phía Trác Tuấn Kiệt.
Quá trình miêu tả rất chậm, kì thực nhanh như kinh hồng. Phản ứng của Trác Tuấn Kiệt cũng không kém, trở tay sử dụng trường kiếm đi chống đỡ.
Đinh.
Một tiếng động vang lên. Trường kiếm và quạt lông công kích lẫn nhau. Trác Tuấn Kiệt lại bị va chạm, phải lui về phía sau ba bước.