Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1369: Chương 1369: Phục Hy trợ giúp Dương Tiễn




Bên kia trời sao trải rộng vô số ngôi sao, có hai mặt trờii đối lập chiếu trời sao đầy náh lửa.

Một bóng dáng bước chậm, áo gấm màu tím bay phần phật, mái tóc đen xõa trên vai, trán đeo ngọc quan màu đen, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi hơi cong lên khiến người cảm giác khí thế vô cùng ngông cuồng.

Người này tên Thông Thiên, là Thông Thiên Giáo Chủ được Tần Quân triệu hoán ra.

Thông Thiên Giáo Chủ giáng lâm ở bên kia vũ trụ, sống lại trong một mảnh tinh vực tĩnh lặng. Lúc này Thông Thiên Giáo Chủ đang đi lang thang.

Dù bước chậm nhưng một bước Thông Thiên Giáo Chủ vượt qua mấy ức dặm, như bóng ma xuyên qua vũ trụ, vô cùng quỷ dị.

Thông Thiên Giáo Chủ khẽ kêu:

- Ủa? Có thánh khí?

Mắt Thông Thiên Giáo Chủ sáng rực lập tức đi hướng phát ra hơi thở, rất nhanh nhìn thấy một cánh cửa lớn.

Cửa lớn hoàng kim lơ lửng trong sương mù dày đặc nếu không đến gần thì rất dễ bỏ qua sự tồn tại của nó trong vũ trụ mênh mông.

Cửa hoàng kim từ từ mở ra.

Đế Thiên Vô bước ra, gã mặc áo vàng, ngạo khí ngút trời nhưng sắc mặt hơi khó chịu.

Đế Thiên Vô buông tiếng thở dài:

- Hiển Thánh . . .

Bây giờ Đế Thiên Vô đã là Nhập Thánh cảnh viên mãn, nhưng muốn đột phá đều là khó hơn lên trời. Đế Thiên Vô đã luyện nửa người thành thánh cốt, nhưng Hiển Thánh cảnh vẫn xa khỏi tầm với, thái độ của Thần Hoàng đối với gã ngày càng tệ.

Đặc biệt nghĩ đến vị yêu nghiệt đệ nhất thiên kiêu mới trước đó đột phá Hiển Thánh cảnh làm lòng Đế Thiên Vô nặng trĩu.

Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt làm Đế Thiên Vô hết hồn lùi nhanh, hai vòng vàng hiện ra sau lưng gã.

Đế Thiên Vô trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

Đế Thiên Vô hoàn toàn không phát hiện Thông Thiên Giáo Chủ đến gần.

Người này là thần thánh phương nào?

Thông Thiên Giáo Chủ nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu tử, có thể giới thiệu nơi này là đâu cho ta biết không?

Mới mấy vạn tuổi đã có tu vi Nhập Thánh cảnh viên mãn, gốc gác của Đế Thiên Vô làm Thông Thiên Giáo Chủ hơi thấy hứng thú. Tiệt giáo của gã có nhiều thiên tài, ở trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ thì thiên tài chỉ là hạt giống, thành thánh mới siêu thoát hết thảy.

Tam Thanh hình thành từ nguyên thần của Bàn Cổ, mười hai Tổ Vu diễn biến từ tinh huyết của Bàn Cổ, lẽ ra thiên phú của họ nên ngang ngửa nhau. Nhưng Tam Thanh đều thành thánh, mười hai Tổ Vu trừ Hậu Thổ ra đều chết hết.

Đôi khi tâm cảnh quan trọng hơn thiên phú.

Đế Thiên Vô sắc mặt âm trầm cắn răng hỏi:

- Ngươi không biết nơi đây là đâu sao?

Đế Thiên Vô không nhìn thấu tu vi của đối phương, cảm giác như đối diện với Thần Hoàng, nên gã không dám thả lỏng?

Chẳng lẽ là kẻ thù của Thần Hoàng?

Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu cười nói:

- Không biết, lần đầu tới phương vũ trụ này.

Đế Thiên Vô xoe tròn mắt, lòng dậy sóng dữ.

Lần đầu tới?

Chẳng lẽ người này đến từ vũ trụ khác?

Tim Đế Thiên Vô đập nhanh, trước kia gã có nghe nói vũ trụ không chỉ một chỗ, vũ trụ lớn vô biên hình thành khu vực khác nhau. Cổ Thánh Đế Đạo trong truyền thuyết là đi hướng vũ trụ càng mạnh hơn.

Từ cửa lớn hoàng kim truyền ra sức hút mạnh kéo Đế Thiên Vô vào trong.

Đế Thiên Vô mạnh đến Nhập Thánh cảnh viên mãn mà không kịp phản ứng đã bị hút vào, rất khó tưởng tượng đối phương là tồn tại như thế nào.

Thông Thiên Giáo Chủ nhướng mày, cười càng tươi:

- Đạo hữu có thể đi ra gặp mặt không?

Gió to thổi ra khỏi cửa hoàng kim thổi tan vân vụ xung quanh. Thông Thiên Giáo Chủ nheo mắt, một bóng người hiện ra trong cửa hoàng kim, khí thế như hồng, như ẩn như hiện tựa bóng thần.

Thông Thiên Giáo Chủ lẩm bẩm, càng thấy hứng thú hơn:

- Quả nhiên là Thánh Nhân.

***

Đại Tần Thiên Thành, Thánh Đế cung. Tiệc tàn, Lưu Bá Ôn, Phục Hy mang theo Trấn Nguyên Tử, Vân Tiêu đi bái kiến Tần Quân.

Tần Quân đã bình ổn nỗi lòng, ngồi trên ngai rồng chờ đợi bọn họ đến.

Tần Quân nhìn bốn người chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, nở nụ cười.

Không biết Trấn Nguyên Tử này có phải là Trấn Nguyên Tử mà hắn gặp trong đạo tràng nghe đạo không, Trấn Nguyên Tử có còn nhớ hắn chăng?

Lưu Bá Ôn chắp tay cười nói:

- Bệ hạ, bọn họ là cường giả Hiển Thánh cảnh đặc biệt đến đầu bái.

Trấn Nguyên Tử, Vân Tiêu đến gần, ngước lên nhìn Tần Quân.

Tần Quân trẻ hơn họ tưởng, tu vi rất thấp, nhưng hoàng uy rõ rệt. Đặc biệt đôi mắt hắn sáng ngời như thu tóm cả vũ trụ.

Trấn Nguyên Tử cau mày, bỗng thấy Tần Quân hơi quen mắt:

- Ủa?

Trấn Nguyên Tử càng nhìn càng cảm giác đã gặp Tần Quân ở đâu rồi, cố vắt óc nhớ lại.

Vân Tiêu hành lễ, nhẹ giọng nói:

- Tham kiến bệ hạ, ta tên Vân Tiêu, nguyện hiệu lực cho bệ hạ.

Tần Quân cười nói:

- Trẫm ngưỡng mộ sự tích của Vân Tiêu, Tam Tiêu Nương Nương đã lâu. Vì huynh trưởng dám làm việc nghịch thiên, thậm chí chống lại Thánh Nhân, bội phục!

Một câu đánh thẳng vào nỗi lòng của Vân Tiêu, nàng không ngờ Tần Quân biết việc kiếp trước của mình.

Vân Tiêu chợt nhớ trong yến hội có người từng nói Tần Quân nắm rõ việc kiếp trước của họ, thì ra là thật.

Tần Quân nhìn Trấn Nguyên Tử, chú ý sắc mặt y khác lạ liền đoán ra đúng là Trấn Nguyên Tử hắn đã nghe giảng đạo.

Tần Quân cười tủm tỉm hỏi:

- Trấn Nguyên Tử còn nhớ năm xưa từng gặp mặt một lần?

Lúc trước Trấn Nguyên Tử giảng đạo hơn một trăm năm khiến tu vi của Tần Quân tăng vọt, đủ thấy cảnh giới của y cao cỡ nào. Tần Quân từng muốn Cơ Bất Bại giảng đạo cho mình nhưng gã không chịu, lấy cớ là để hắn tự đi trên con đường của riêng mình, thật ra vì gã lười.

Trấn Nguyên Tử đã hiểu ra, kinh ngạc kêu lên:

- Ngươi là tiểu tử nhân tộc năm xưa?

Nói xong Trấn Nguyên Tử lúng túng, giờ y đầu bái Tần Quân sao có thể gọi hắn là tiểu tử.

Tần Quân không để bụng, cười nói:

- Cũng nhờ ơn ngươi giảng đạo khiến tu vi của trẫm tăng cao nhiều.

Trấn Nguyên Tử lắc đầu cười nói:

- Năm đó ta xem trọng bệ hạ nhất, ai ngờ bệ hạ rời đi quá mau, ta đành tìm đệ tử khác. Đó là lần đầu tiên ta thu đồ đệ.

Lưu Bá Ôn, Phục Hy nghe vậy giật mình. Tần Quân có mặt khi Trấn Nguyên Tử lần đầu tiên thu đồ đệ?

Hèn gì Tần Quân biết rõ sự kiện lớn kiếp trước của họ, hóa ra hắn có mặt từ thuở ấy. Nghĩ vậy bọn họ càng không nhìn thấu Tần Quân.

Phục Hy thành thánh phát hiện không thể nhìn thấu gốc gác của Tần Quân, không thể tính ra quá khứ, tương lai của hắn, giống như hắn không tồn tại. Loại cảm giác này cực kỳ khủng bố đối với Thánh Nhân.

Thánh Nhân biết vạn vật vạn sự, hiện tại xuất hiện một người mà y không thể nhìn thấu, hỏi sao Phục Hy không kinh dị?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.