Cơ Bất Bại không quen nhìn Nam Dạ Tinh vênh váo như thế, hai tay ngưng tụ ra một thanh liệt diễm cự đao dài đến mấy chục vạn trượng, giận bổ mà đi, chém chết không gian, xé rách linh khí, phảng phất như càn khôn cũng bị nó đảo loạn.
Đối mặt một đao gần như vô địch kia, Nam Dạ Tinh cười nhạo một tiếng, tuy hắn không rõ kiếp nạn này vì sao mà lên, nhưng vô ý thức coi Cơ Bất Bại là người dẫn đầu, về phần Tần Quân, đoán chừng là con rối của Cơ Bất Bại, được bảo hộ.
Thân là Cửu Thánh Quân, hắn sẽ không đi bắt Tần Quân uy hiếp Cơ Bất Bại, bởi vì căn bản không cần!
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận âm mưu gì đều không chịu nổi một kích!
Một chưởng vỗ ra, liệt diễm cự đao tiêu tán, triệt để hóa thành hư vô, liệt diễm quét sạch về phía bốn phương tám hướng.
Cơ Bất Bại nghiến răng nghiến lợi, Lý Nguyên Bá thuận thế vung thước, nhưng Nam Dạ Tinh một phát bắt được Càn Khôn Xích, hất lên, Lý Nguyên Bá liền bị ném ra ngoài.
- Sợ chưa?
Nam Dạ Tinh nhìn chằm chằm Cơ Bất Bại, khinh miệt cười lạnh nói.
- Sợ?
Cơ Bất Bại khịt mũi coi thường, tuy chấn kinh thực lực của Nam Dạ Tinh, nhưng vẫn phóng tới lần nữa.
Cùng lúc đó, trong lỗ đen bay ra một bóng người, rõ ràng là Dương Tiễn.
Thời khắc này Dương Tiễn cực kỳ chật vật, trên thân tràn đầy vết máu, vô cùng thê thảm.
Hắn vừa bay về phía chiến trường, vừa quay đầu, biểu lộ khó coi, tựa hồ phía sau có đồ vật gì.
- Đáng giận, chỗ kia đến cùng là địa phương nào?
Dương Tiễn cắn răng thì thào nói, cùng lúc đó, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trong lỗ đen tràn ra.
Để tất cả Thánh Nhân sắc mặt kịch biến.
Nam Dạ Tinh nhíu mày nhìn lại, bực bội nói:
- Bọn gia hỏa này, quả nhiên muốn bỏ đá xuống giếng!
Các đệ tử Thánh Môn quan chiến lần nữa vỡ tổ.
- Những khí tức này, ông trời ơi.. Còn có hết hay không?
- Thật đáng sợ.
- Chẳng lẽ là thế lực nhất lưu còn lại của Nội vũ trụ?
- Không có cách, Thánh Môn chúng ta mạnh lớn, tự nhiên làm cho người kiêng kị.
- Có Tổ Thánh ở đây, chúng ta sợ cái gì?
Tiếng bàn luận của bọn họ vang lên, không có kinh hoảng như lúc trước, đều bởi vì thực lực của đám người Nam Dạ Tinh cường đại.
Nhất là Nam Dạ Tinh, hoàn toàn là đang đùa bỡn Lý Nguyên Bá cùng Cơ Bất Bại!
- Đinh! Tôn Ngộ Không cực hạn giác tỉnh thành công!
Đúng lúc này, thanh âm hệ thống nhắc nhở bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Tần Quân, để mắt hắn híp lại, hít sâu một hơi, nắm chặt hai nắm đấm.
Đại Thánh của trẫm rốt cục xuất thế rồi!
- Xong, lại có Thánh Nhân?
- Thảo! Thánh Nhân nhiều như chó sao?
- Nội vũ trụ rốt cuộc mạnh cỡ nào?
- Không nghĩ tới chúng ta cũng sẽ lưu lạc làm hạng người kiến hôi.
- Ai, Chư Thiên chiến, chúng ta thân bất do kỷ.
Các Thần Ma vây quanh ở bên cạnh Tần Quân đều đang thở dài, Đế Tuấn, Đế Giang, Doanh Chính đều là cái thế hùng chủ, sắc mặt khó nhìn lên.
- Không cần hoảng.
Tần Quân cười khẽ nói, để các Thần Ma nhìn về phía hắn.
- Không hoảng? Bây giờ ngươi lấy cái gì chiến thắng? Đợi lát nữa lại có Thánh Nhân giáng lâm…
Đông Hoàng Thái Nhất giễu cợt nói, chỉ là nụ cười của hắn tràn đầy đắng chát cùng tuyệt vọng.
Thật phải chết ở chỗ này.
Nếu không có Đế Tuấn ép buộc, hắn mới sẽ không đi tìm chết a.
Phương xa, trong lỗ đen truyền ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại, làm cho cả tiểu vũ trụ bắt đầu ba động, phảng phất như lúc nào cũng có thể phá nát.
- Lấy cái gì đi thắng?
Tần Quân cười càng to, ánh mắt hắn ngưng tụ, hét lên:
- Ra đi, Tề Thiên Đại Thánh!