Hệ thống trả lời khiến cho Tần Quân không nhịn được trợn tròn hai mắt. Quyển trục không gian thiên phẩm hoàn toàn chính là bảo bối chạy thoát thân. Đại Diễn Đan cũng không tệ. Ba cái Đại Diễn Đan tương đương với cho hắn tăng trưởng ba trăm năm tu vi.
Ba trăm năm tu vi tương đương với ba trăm năm hắn nạp khí tu luyện bình thường.
Nhân sinh có mấy cái ba trăm năm?
Hôm nay quả nhiên là ngày may mắn của hắn. Bất kể rút thưởng hay triệu hoán cũng không tệ!
...
Tới gần chạng vạng tối, Tần Quân để hai vị sứ tướng thánh triều và Ngạo Vô Kiếm ra khỏi cung điện. Lôi Chấn Tử và Trầm Duyên theo sát phía sau.
- Trẫm sẽ không tiễn ba vị. Đi đường cẩn thận.
Tần Quân chắp tay cười nói, trong lòng lại là đang rỉ máu.
Trời ạ, thánh triều đơn giản là công phu sư tử ngoạm!
Tuy rằng để vương quốc Đại Tần trở thành nước phụ thuộc, thậm chí che chở vương quốc Đại Tần hắn, nhưng vương quốc Đại Tần cần phải cung cấp vật cống cực cao về phía thánh triều. Cũng may Ngạo Vô Kiếm đưa hắn trăm vạn linh thạch tam giai.
Chỉ có điều Tần Quân chỉ có thể nhịn. Bởi vì thánh triều Nam Vực quả nhiên là bá chủ Nam Vực. Thậm chí vượt lên hai đạo chính ma. Chín tôn ma đạo cũng phải cho thánh triều mặt mũi.
Hơn nữa toàn bộ Nam Vực cũng chỉ có một thánh triều.
- Ừ, cảm ơn Tần Đế.
Hai sứ tướng thánh triều chắp tay nói, mặt không đổi sắc. Nếu không phải có Lôi Chấn Tử trấn trận, bọn họ sao có thể cho phép Tần Quân tự xưng trẫm đối với bọn họ?
Ngạo Vô Kiếm lắc đầu cười, xoay người chính là rời đi, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
- Đúng rồi, Chúc Nghiên Khanh cô nương ở đây sao?
Một sứ tướng thánh triều đột nhiên hỏi.
Tần Quân ngẩn người. Bọn họ quen biết với Chúc Nghiên Khanh?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới bối cảnh thần bí của Chúc Nghiên Khanh, trong lòng nhất thời giống như mười con thần thú lao nhanh qua,.Chúc Nghiên Khanh sẽ không phải có bối cảnh là thánh triều Nam Vực chứ?
- Ngươi tìm nàng làm cái gì?
Tần Quân nhíu mày hỏi. Đối phương hỏi như vậy, rõ ràng là biết Chúc Nghiên Khanh và hắn quen biết. Hắn cũng lười giả ngu.
- Nói cho nàng biết, nàng nên trở về để tiếp thu truyền thừa linh nữ!
Sứ tướng thánh triều thần bí nói. Nói xong hắn liền cùng huynh đệ sinh đôi của mình biến mất ở tại chỗ, không thấy bóng dáng.
Truyền thừa linh nữ?
Tần Quân không hiểu ra sao, vì vậy quay đầu nhìn về phía Trầm Duyên phân phó nói:
- Đi mời Chúc cô nương tới.
- Vâng!
Trầm Duyên vội vàng thở dài nói, nói xong liền rời đi.
Lập tức Tần Quân bay lên trời, bay về phương hướng thiên lao. Lôi Chấn Tử cùng đi sau đó.
...
Tầng dưới cùng của thiên lao.
Chư Cát Lượng phe phẩy cái quạt cười nói:
- Bệ hạ, hắn khai, có người nói ở mảnh đất vô chủ có phân đà bí mật của Thâm Uyên Môn. Nơi đó có cánh cửa truyền tống đi thông tới tổng bộ.
Ngồi ở trên ghế Tần Quân vừa uống trà vừa suy tư nói:
- Mảnh đất vô chủ sao?
Du Phượng Hoàng lại thuộc về Nam Minh Thánh Giáo ở mảnh đất vô chủ.
- Xem ra phải đi một chuyến tới mảnh đất vô chủ.
Tần Quân thì thào tự nói. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ma Cốt Kiếp bị xích sắt khóa chặt, trên mặt lộ ra ý cười mà người bình thường khó có thể phỏng đoán.
Ma Cốt Kiếp đã bị Lôi Chấn Tử phế bỏ, ngoại trừ cường độ thân thể vẫn còn ra, hắn giống như người phàm.
- Ngươi chỉ cần dẫn trẫm tìm được cánh cửa truyền tống kia, trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi.
Tần Quân trêu tức cười nói.
Tiểu Chúc Long hắn phải đi cứu. Hơn nữa không thể kéo dài thời gian được. Nếu không sẽ phát sinh biến cố hắn khó có thể tưởng tượng được.
- Được...
Ma Cốt Kiếp suy yếu nói. Hắn đã mất cảm giác, chỉ muốn chạy trốn khỏi ma trảo của Tần Quân.
Đầu buổi tối, Tần Quân liền triệu hồi tất cả quan viên văn võ Vương Đô, bắt đầu phân phong chức vụ cho đám người Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử là đại tướng quân thần uy, chức vụ nhất phẩm. Hồng Hài Nhi là Thánh Anh Đại Vương, cũng là chức vụ nhất phẩm. Hai người ngoại trừ thống lĩnh cấm vệ của hoàng cung và tất cả đội quân ngoài đội quân áo bào trắng!
Lý Nguyên Phách, Lý Bạch, Sa Ngộ Tĩnh, Thái Bạch Kim Tinh, Quan Vũ đều đứng hàng nhất phẩm. Đương nhiên địa vị và thực lực có sự chênh lệch. Chí ít Quan Vũ sẽ không cho là mình và Lôi Chấn Tử, Hồng Hài Nhi cói địa vị ngang hàng.
Từ Quỷ Khốc là nhị phẩm, hắn vẫn làm người chấp pháp. Trần Khánh là tướng quân tam phẩm. Quan viên ban đầu gần như đều giáng cấp. Ngoại trừ Giả Tuân và Trầm Duyên. Có người vui mừng có người buồn. Tuy rằng địa vị giảm xuống, nhưng bọn họ vẫn rất chờ mong đối với tương lai của vương quốc Đại Tần.
Đát Kỷ là hoàng hậu, Tiểu Ly là Hoàng quý phi, Chúc Nghiên Khanh là quý phi.
Đồng thời hắn đưa ra ý chỉ vốn có ý nghĩa trọng đại, chính là vương quốc Thương Lam từ ngày hôm sau chuyển thành vương quốc Đại Tần, từ nay về sau đã không còn là vương quốc Thương Lam nữa!
Vào lúc ban đêm, Tần Quân muốn tìm Tiểu Ly và Chúc Nghiên Khanh diễn một hồi đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Đáng tiếc hắn bị Đát Kỷ ngăn cản, thậm chí không cho phép hắn và cung nữ khác phát sinh quan hệ.
Tần Quân có thể chịu được sao?
Lúc này hắn lại nổi giận. Nhưng Đát Kỷ giải thích:
- Bệ hạ trước đây tu vi thấp, còn chưa thật sự bước lên con đường Luyện Khí. Nhưng bây giờ đã bước lên, nếu bệ hạ hiện tại làm chuyện âm dương giao hòa, sẽ dẫn đến dương khí trong cơ thể tổn thất. Chỉ cần bệ hạ đột phá Hóa Hư Cảnh, thiếp thân tự mình hiến thân, cũng dành cho một cuộc tạo hóa lớn. Đối với con đường tu luyện của bệ hạ sau này chỉ có trăm lợi không có một hại.
Tần Quân vừa nghe lại bình tĩnh trở lại. Hiện tại hắn đã đạt được Thuế Phàm Cảnh tầng bảy, cách Hóa Hư Cảnh dĩ nhiên không xa. Hắn tin tưởng Đát Kỷ sẽ không lừa gạt hắn. Vì vậy hắn liền kìm chế tà hỏa này.
Làm hoàng đế vẫn không thể bắn, quả thực buồn bã!
...
Vương quốc Càn Nguyệt sửa quốc hiệu là Đại Tần!
Thánh thượng Nam Trác tự mình bái hạ!
Thánh triều Nam Vực xuất hiện, thu vương quốc Đại Tần làm vương quốc phụ thuộc, tuyên bố che chở vương quốc Đại Tần!
Tin tức liên tiếp truyền ra, khiến cho các vương quốc xung quanh hoàng triều Nam Trác rất chấn động. Từng chuyện một còn được Mệnh Cơ Các thu làm sự kiện phong vân đương thời, khiến cho toàn bộ Nam Vực đều đang bàn luận về vương quốc Đại Tần.
Vương quốc nho nhỏ trở thành tiêu điểm của toàn bộ Nam Vực, khiến người ta thực sự kinh ngạc kêu lên không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì có thánh triều Nam Vực che chở, trong chính đạo không có thế lực nào dám động tới vương quốc Đại Tần.