Bồ Đề Tổ Sư hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo, một đóa Kim Liên rộng chừng vạn trượng xuất hiện ở trước mặt, vô số cánh sen bắn ra, như mưa to cùng Quý Long Uyên va chạm.
Oanh! Oanh! Oanh
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, đám người Cơ Bất Bại, Tử Đạo, Chúc Cửu Âm khẩn trương nhìn một màn này.
- Bồ Đề thật mạnh.
Tử Đạo thì thào nói, không nghĩ tới cho dù đối mặt nhân vật như Quý Long Uyên, Bồ Đề Tổ Sư vẫn biểu hiện rất cường thế.
Bão cát khắp trời, hai Thần thông cường đại quang mang như thập nhật, bão cát không thể che giấu.
Sa mạc rung động kịch liệt, phảng phất như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Hoắc Trấn Dư cắn răng nhìn một màn này, nếu để cho Quý Long Uyên cướp đi Thương Võ châu, hắn không phải thổ huyết chết sao.
Hắn vì Thương Võ châu, là hao tốn hơn vạn năm.
Nhưng Quý Long Uyên quá cường thế, nếu thật bị cướp, sau đó hắn cũng chỉ có thể nhận thua.
- Lui!
Bồ Đề Tổ Sư hét lớn một tiếng, tay trái đột nhiên đẩy về phía trước, Kim Liên vạn trượng bành trướng, trong nháy mắt mở rộng gấp mười lần, đè ép Quý Long Uyên về phía đường chân trời, một khe rãnh thật sâu hiển hiện, như là hẻm núi.
Trong chớp mắt, Quý Long Uyên cùng Kim Liên tan biến ở trong Thiên Địa.
Cuồng phong cũng dần dần bình tĩnh, hết thảy tựa hồ đã qua.
Ba người Tôn Ngộ Không cấp tốc bay trở về, phân thân của Bồ Đề Tổ Sư cũng biến mất, Kim Cương Quyển tán đi, tất cả mọi người còn chưa từ trong rung động tỉnh táo lại.
Nhìn hẻm núi sâu mấy ngàn trượng, rộng chừng vạn trượng kia, trên mặt bọn họ tràn đầy mồ hôi lạnh.
Bồ Đề Tổ Sư đi về, tiện tay ném Thương Võ châu cho Hoắc Trấn Dư, cười nói:
- Hảo hảo thu về! Đừng có lại làm mất!
Hoắc Trấn Dư đỏ bừng cả khuôn mặt, vô cùng xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Tần Quân thì hỏi:
- Tên kia chết rồi?
Bồ Đề Tổ Sư lắc đầu nói:
- Không có khả năng, hắn rất mạnh, cho dù ta muốn giết hắn, cũng cần tốn hao rất nhiều pháp lực cùng thời gian, ta chỉ hắn đánh lui, để hắn không thể trở về.
Như vậy cũng không giết chết được?
Chúng Thần Ma âm thầm kinh hãi, xem ra Quý Long Uyên xác thực quá cường đại.
Tần Quân nhìn về phía Hoắc Trấn Dư nói:
- Đồ đâu?
Hoắc Trấn Dư ngẩn người, vội vàng từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một Vũ Phiến hồng sắc, nói:
- Đây là Sát Hỏa Phiến, có thể đốt tận vạn vật, cho dù là Thánh Nhân, cũng khó có thể ngăn cản.
Nói xong, hắn ném Sát Hỏa Phiến cho Tần Quân.
Tiếp lấy phiến, Tần Quân dò xét Sát Hỏa Phiến, nắm phiến này, hắn cũng cảm thấy vô cùng phỏng tay, nên biết hắn là Cực Viêm Ma Thần.
- Trước nhận lấy, ngày sau quyết định cho ai.
Tần Quân nghĩ như vậy, chợt thu vào trong Thần Thoại không gian.
Trữ Vật Giới của hắn, sợ là không thể tiếp nhận Hỏa Lực khủng bố của Sát Hỏa Phiến.
- Còn gì nữa không?
Tần Quân cười hì hì hỏi, để sắc mặt của Hoắc Trấn Dư trong nháy mắt thay đổi.
- Một thanh Hỗn Độn Linh bảo còn chưa đủ?
Hoắc Trấn Dư khó thở, hắn chỉ có hai thanh Hỗn Độn Linh bảo, còn có một thanh là mệnh căn của hắn.
Con ngươi của Tần Quân đảo một vòng nói:
- Không cho cũng được, nhưng ngươi phải thiếu trẫm một cái nhân tình, ngày sau lúc trẫm cần ngươi trợ giúp, ngươi phải dùng hết khả năng.
Một tên Thánh Nhân cảnh viên mãn, hắn là rất động tâm.
Nhìn Hoắc Trấn Dư bị Quý Long Uyên khi dễ uất ức, có lẽ có biện pháp thu phục.
Hoắc Trấn Dư nghe vậy, không khỏi trầm ngâm.
Kỳ thực hắn cũng rất muốn kết giao với Tần Quân, ngay cả Quý Long Uyên cũng không làm gì được Tần Quân, cường giả như vậy nếu có thể kết giao tốt, ngày sau nói không chừng có thể cứu mạng.
- Được!
Hoắc Trấn Dư gật đầu đáp ứng, để Tần Quân mặt mày hớn hở, lộ ra nụ cười hồ ly.