Hắn chỉ là Yêu Tộc!
Tô Đế chỉ huy Yêu Tộc đánh bại Ma tộc, sau đó, Yêu Tộc bắt đầu xưng bá chư thiên vũ trụ, đây mới thực sự là thịnh thế.
Tuy trong truyền thuyết Ma tộc tựa hồ là bị hắn cùng Tô Đế liên thủ khu trục, điểm này để Tần Quân không nghĩ ra, hắn tạm thời đối với Ma tộc không có quá nhiều cừu hận.
Chẳng lẽ đằng sau sẽ phát sinh cái gì?
Tần Quân bắt đầu suy nghĩ lung tung, hắn sợ nhất hiện tại thay đổi lịch sử, dẫn đến sau khi hắn trở về, cảnh còn người mất, vậy thì chơi lớn rồi!
Đại khái đi qua một canh giờ.
Liệt diễm trên người Cơ Hạo Dạ chậm rãi chui vào trong cơ thể hắn, giờ phút này bên ngoài thân thể hắn bóng loáng, tựa như hài nhi tân sinh, vẫn là bộ dáng thanh niên, nhưng khí tức hoàn toàn cải biến.
- Từ nay về sau, ta chính là Cực Viêm Ma Thần.
Cơ Hạo Dạ lẩm bẩm, tuy âm thanh của hắn rất thấp, nhưng lại bị Tần Quân bắt được.
Thật là Sơ Đại Cực Viêm Ma Thần!
Tần Quân cảm khái, cảm giác chứng kiến lịch sử xác thực kỳ diệu.
Mấu chốt nhất là hắn thu tổ tông của mình làm đồ đệ!
Hoang đường a!
- Cực Viêm Ma Thần?
Khổng Tử đọc cái tên này một lần, chữ cực là rất thâm ý, để cho người ta miên man bất định.
Sau đó Cơ Hạo Dạ đi tới trước mặt Tần Quân, hai đầu gối quỳ xuống đất, trong hốc mắt ướt át, cũng không nói chuyện, trực tiếp dập đầu.
Tần Quân thấy vậy vừa tức vừa mừng, hừ nói:
- Dập đầu làm gì? Hành lễ bái sư sao?
- Hạo Dạ thẹn với sư tôn vun trồng!
Cơ Hạo Dạ mang theo tiếng khóc nói, ở trong tử vong cùng thống khổ cực hạn, hắn mới đại triệt đại ngộ.
Tần Quân vô tư dạy bảo hắn nhiều năm như vậy, mà hắn ngay cả hô một tiếng sư tôn cũng không có gọi qua, càng chưa dập đầu qua, nhưng ở thời điểm tính mạng hắn nguy hiểm, Tần Quân lại có thể kịp thời xuất hiện.
Ân đức này khó mà hồi báo.
Nếu không có Tần Quân, hắn vẫn là một sinh linh lỗ mãng tỉnh tỉnh mê mê, nhìn thấy bảo bối liền muốn đoạt, nói không chừng bởi vì đắc tội một vị cường giả nào đó mà bị tru sát.
Tần Quân không chỉ truyền thụ hắn Thần thông, còn dạy hắn trí tuệ.
- Đứng lên đi, đồ đệ của trẫm không thể khóc sướt mướt!
Tần Quân tức giận nói, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.
Nhìn thấy Cơ Hạo Dạ thành thục, hắn thật cao hứng, chỉ là không có biểu hiện ở trên mặt.
Khổng Tử vuốt râu mỉm cười, loại tình cảm sư đồ này để hắn cũng có chút cảm động.
Để hắn không khỏi nghĩ đến những ái đồ kiếp trước, đã từng khả ái như thế.
Cơ Hạo Dạ đứng lên, dùng liệt diễm hong khô nước mắt.
- Cùng trẫm trở về, không tu tới Bán Thánh, thì đừng có đi ra làm trẫm mất mặt!
Tần Quân hừ lạnh nói, Cơ Hạo Dạ cười hắc hắc nói:
- Vâng, sư tôn!
Cứ như vậy, Tần Quân mang theo Khổng Tử, Cơ Hạo Dạ cùng Chuẩn Đề rời đi.
Ma Cảnh Thương cùng Khổng Tử chiến đấu cũng bởi vậy gián đoạn.
Sau đó, vô số sinh linh đều hiếu kỳ Ma Cảnh Thương cùng Lỗ Thánh Nhân đến cùng người nào thắng.
Còn có Huyết Phệ Ma Thần vậy mà tái hiện, Ma Cảnh Thương lại là từ đâu tìm tới?
Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Trở lại Thiên Đế Thạch Điện, Hi Linh ở trong đại điện bồi hồi nhìn thấy bốn người Tần Quân trở về, lập tức thở dài một hơi.
- Cơ Hạo Dạ, ngươi còn tốt đó chứ?
Hi Linh nhẹ giọng hỏi, trong nội tâm nàng coi Cơ Hạo Dạ là em trai, nhưng tên này tính cách quá cứng, thường thường chọc giận nàng, khiến cho nàng khó lộ vẻ quan tâm.
- Đa tạ ngươi nhờ sư tôn giúp đỡ!
Cơ Hạo Dạ hít sâu một hơi, sau đó đắc ý nói:
- Hiện tại ta là đệ tử Thiên Đế, về sau tôn kính ta một chút!
Đệ tử Thiên Đế?
Hi Linh ngẩn người, Cơ Hạo Dạ bái bệ hạ vi sư?
- Thôi đi, ta mới không muốn làm đồ đệ của Bệ Hạ đâu!
Hi Linh bĩu môi hừ nói, gương mặt vậy mà hơi hồng nhuận.