Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 274: Chương 274: Số mệnh pháp bảo (2)




Đáng tiếc hoả nhãn kim tinh không chịu được khói.

Tần Quân nghe được cảm thấy mê hoặc, vội vàng ở trong lòng hỏi thăm về phía hệ thống. Sau khi biết được tình hình thực tế, trong lòng hắn không khỏi hô to:

- Trời ạ! Kịch truyền hình bẫy người!

Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, Chu Tước đưa mắt nhìn xuống bọn họ mở miệng nói:

- Các ngươi vì sao phải phá hủy hoàng triều Nam Trác?

Giọng nói thản nhiên, hoàn toàn không mang theo tình cảm, dường như không nghe được Hồng Hài Nhi nói muốn nướng nó.

Ánh mắt của nó nhìn như đang ngó chừng đám người Tần Quân, kì thực là nhìn chằm chằm vào la bàn hoàng kim cực lớn lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ.

- Nói rất dài dòng. Ta lại lười nhiều lời. Hiện tại ta coi trọng ngươi. Thế nào, theo ta lăn lộn chứ!

Tần Quân trêu tức cười nói trắng ra như vậy. Ngạo Vô Kiếm nghe được liền gan đau.

Trong mắt Chu Tước nhất thời lộ ra sát ý. Lửa cháy mạnh trên người càng thêm cuồng bạo, rất có xu thế bùng nổ.

- Điện hạ không thể như vậy. Chu Tước dù sao chính là tứ tượng thánh thú, mạnh mẽ chiếm lấy sẽ có tổn hại tới số mệnh. Chúng ta chỉ có thể lấy lễ đối đãi.

Thái Bạch Kim Tinh vội vàng truyền âm nói.

Số mệnh!

Số mệnh!

Lại là số mệnh!

Tần Quân nhức đầu không thôi. Trước đây hắn không tin vào thiên mệnh. Nhưng sau khi xuyên qua hắn sẽ tin. Có tổn hại tới số mệnh nghe rất huyền bí. Nói đơn giản một chút chính là ngươi bước đi cũng không chừng tự nhiên ngã xuống. Uống nước sẽ bị sặc chết. Ngủ sẽ bị sét đánh chết.

Số mệnh tốt, ngươi lại may mắn.

Số mệnh suy yếu, ngươi mọc nấm mốc.

Bay lên đến cấp quốc gia, cũng vậy. Số mệnh đang thịnh, quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà; Số mệnh suy sụp, thiên tai nổi lên bốn phía, dân sinh chán nản.

- Chu Tước, chúng ta bị Lạc Hoàng uy hiếp mới bất đắc dĩ phản kháng. Tiên hoàng Nam Trác còn mời tới tà ma. Ngươi xem phía sau Hoàng Đô, chính là do tà ma gây nên!

Thái Bạch Kim Tinh đứng ra cười nói, trong nháy mắt hất tất cả nước bẩn qua một bên. Đám người Tần Quân giống như người bị hại.

Ngạo Vô Kiếm muốn nói lại thôi. Hắn biết rõ Chu Tước để ý là hoàng triều Nam Trác hoàn chỉnh, không để ý hoàng đế là ai. Hơn nữa thân là thần thú, nó vô cùng công bằng chính trực, sẽ không thiên vị người nào. Nhưng hắn thì phải làm thế nào đây?

Lúc này nhảy ra, không chỉ có kéo Chu Tước xuống nước, hắn cũng sống không nổi.

Có Hồng Hài Nhi ở đây, đám người Tần Quân căn bản không sợ hãi Chu Tước.

Nghe vậy, Chu Tước quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn một khu vực Hoàng Đô này đã hóa thành khu phế tích, sát ý trong mắt càng thêm rõ ràng.

Tần Quân không nhìn nó. Nếu không có cách nào mạnh mẽ thu phục, vậy hắn cũng lười để ý tới. Lúc này hắn cắn đứt ngón tay, ép ra tinh huyết, sử dụng linh lực điều khiển giọt tinh huyết bay về phía la bàn hoàng kim.

Ầm!

Tinh huyết vừa rơi xuống ở trên la bàn hoàng kim, Tần Quân liền cảm giác trong đầu chợt nổ mạnh. Ý thức của hắn trong nháy mắt rơi vào trong hỗn độn.

- Điện hạ...

Đát Kỷ lo lắng kêu một tiếng.

- Yên tâm đi, hắn không có việc gì, nhanh như vậy có được pháp bảo số mệnh. Chờ điện hạ đăng cơ, vương quốc Càn Nguyệt chắc chắn sẽ bay lên.

Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu cười nói, hoàn toàn không để ý tới Ngạo Vô Kiếm đứng bên cạnh mặt đã giống như đêm đen.

Ngạo Vô Kiếm cũng là người sắp làm hoàng đế. Tần Quân làm vậy tương đương với cướp pháp bảo số mệnh sau này của hắn. Đối với điều này, hắn vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Chu Tước lại nhìn về phía đám người Tần Quân. Chính xác chính là nhìn chằm chằm vào Tần Quân. Nó tất nhiên nhìn ra được các vị cường giả đều lấy Tần Quân làm chủ. Tuy rằng Tần Quân rất cuồng vọng, nhưng nó cũng không tức giận. Trong rất nhiều năm tháng, nó đã thấy qua vô số người, thậm chí có người còn ngông cuồng hơn so với Tần Quân.

Nó chỉ là rất tò mò về lai lịch của Tần Quân.

Không biết qua bao lâu, ý thức của Tần Quân mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Hắn mở hai mắt ra. Rơi vào tầm mắt của hắn chính là hai khuôn mặt tươi cười của Đát Kỷ và Tiểu Ly, phía trên đều viết đầy sự quan tâm.

Tần Quân lắc đầu, sau đó có chút mê man nhìn về phía bốn phía xung quanh. Chỉ thấy mọi người đều mong đợi nhìn hắn, duy nhất chỉ có Ngạo Vô Kiếm sắc mặt khó coi giống như ăn phải phân.

- Như thế nào, pháp bảo nhận chủ thành công không?

Đát Kỷ hỏi trước. Chu Tước trên bầu trời lại chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.

Tần Quân mê man đáp lại:

- Không có cảm giác...

A, ta chẳng lẽ lại xuyên qua?

Tần Quân khổ sở nghĩ đến. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. La bàn hoàng kim đã không thấy hình bóng. Điều này làm cho hắn càng thêm mê hoặc.

- Xem ra tu vi của điện hạ không đủ, không có cách nào phát động. Chỉ có điều không có việc gì. Dù sao vật ấy đã dung nhập trong cơ thể điện hạ.

Thái Bạch Kim Tinh cười nói, phá tan cục diện bế tắc. Mọi người cũng biểu thị tán thành gật đầu.

Chỉ là bọn họ gật đầu khiến cho Tần Quân đau thận. Thế nào lại có loại cảm giác bị khinh bỉ?

- Đúng rồi, Chu Tước đâu?

Tần Quân nghi ngờ hỏi? thần thú của lão tử chạy thế nào?

Đát Kỷ cười nói:

- Tất nhiên là rời đi. Đừng thấy phong thái của nó lãnh đạm, nhưng thật ra trong lòng cũng hiểu rõ đánh không lại chúng ta.

- Chu Tước mặc dù là thần thú, nhưng một con này rõ ràng không tính là mạnh nhất. Chắc hẳn là tương đối trẻ tuổi.

Thái Bạch Kim Tinh suy nghĩ nói. Đám người Tần Quân nghe được, không khỏi chắt lưỡi. Chu Tước lớn như vậy lại vẫn tính là trẻ tuổi. Vậy Chu Tước già lại lớn tới mức nào?

Thần thú quả nhiên không thể suy xét theo lẽ thường.

Ngạo Vô Kiếm không nhịn được giả ho khan một tiếng hỏi:

- Đã như vậy, các vị có nguyện ý giúp ta diệt trừ kẻ địch hay không?

Hiện tại hắn thầm mong khiến cho đám người Tần Quân xong việc, sau đó rời đi được bao xa thì lăn đi bấy xa.

Cứ để cho bọn họ tiếp tục ở lại, Ngạo Vô Kiếm sợ trái tim của mình không chịu nổi.

- Ngươi gấp cái gì? Có tin ta một búa đập chết ngươi hay không!

Lý Nguyên Phách trừng mắt mắng, khiến cho Ngạo Vô Kiếm rất phiền muộn. Ta chọc giận ngươi sao?

- Đúng vậy. Cẩn thận ta một thương đâm chết ngươi!

Hồng Hài Nhi học giọng điệu của Lý Nguyên Phách cười đùa nói. Ngạo Vô Kiếm khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống.

So với Lý Nguyên Phách, sợ hãi của Ngạo Vô Kiếm đối với Hồng Hài Nhi có thể nói là vô cùng lớn.

Tần Quân đảo mắt. Lý Nguyên Phách và Hồng Hài Nhi ở chung một chỗ, quả thực vô pháp vô thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.