Ma này cũng không phải là Đấu Chiến Thắng Phật, mà là hắn lúc tức giận nhất.
Lại một đạo thiên lôi rơi xuống, chém đứt Phượng Sí trên đỉnh đầu, kim giáp cũng cháy đen.
- Trạng thái của Yêu Hầu này có chút không đúng.
Một tên Thánh Nhân kinh nghi nói, Thánh Nhân còn lại cũng như thế.
Hắc Bào Thánh Nhân ở chính giữa kia, lông mày hắn một mực nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu vũ trụ vẫn đang giãy dụa kịch liệt, chỉ là theo Thiên uy kéo đến, bắt đầu băng liệt, một Thời Không Liệt Phùng sinh ra, tựa như vô số con rết xuất hiện, nhìn thấy mà giật mình.
Tôn Ngộ Không càng thống khổ, một hồi cảm giác mình là Tề Thiên Đại Thánh, một hồi lại trở về Linh Sơn thành Phật.
Hắn càng không phân rõ mình, đến cùng là Tề Thiên Đại Thánh trên Hoa Quả sơn, hay Linh Sơn Đấu Chiến Thắng Phật.
Tuy nói đều là mình, nhưng cả hai ngày đêm khác biệt, tưởng như hai người.
Cơ Bất Bại, Lý Nguyên Bá, Tử Đạo, Dương Tiễn, Hậu Thổ, Phục Hi tất cả đều trở lại bên người Tần Quân, nhìn Tôn Ngộ Không phát cuồng ở phương xa, bọn hắn đều lòng còn sợ hãi.
- Con trai, con khỉ này ngươi từ nơi nào tìm tới? Thật ngông cuồng!
Cơ Bất Bại nuốt một ngụm nước bọt hỏi, Tử Đạo ở bên cạnh cũng rất kiêng kị.
Tần Quân hừ nói:
- Hắn không phải con khỉ, là Đại Thánh.
Thần Ma còn lại hai mặt nhìn nhau, chiến thắng Thánh Môn, nhưng nguy cơ lại không kết thúc.
Tôn Ngộ Không dốc hết sức định càn khôn, nhưng tiếp xuống ai đến hàng phục con khỉ phát cuồng này đây?
- Thiên uy không dung nó, chúng ta nhất định phải trừ!
Đúng lúc này, Hắc Bào Thánh Nhân ở trước lỗ đen bỗng nhiên hô to.
Hắn mới mở miệng, các đệ tử tinh anh, trưởng lão của Thánh Môn nhao nhao quay đầu nhìn lại.
- Đây không phải Tô Đế Tông Thượng Quan Đao Thánh sao?
- Đúng là Thượng Quan Đao Thánh, không nghĩ tới hắn cũng tới!
- Các ngươi lại nhìn, người bên cạnh hắn thật giống như đều là Thánh Nhân!
- Không nghĩ tới ngay cả Tô Đế Tông cũng đến can thiệp, chúng ta chưa hẳn chết!
- Thôi đi, bọn hắn dã tâm bừng bừng, so với Tần Thiên Đế không tốt đến nơi nào.
Các đệ tử tinh anh cùng trưởng lão nghị luận ầm ĩ, có thể thấy được tên tuổi của Thượng Quan Đao Thánh lớn bao nhiêu.
Thượng Quan Đao Thánh nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, trầm giọng hét lên:
- Yêu Hầu này liên tiếp giết Thánh, hiện tại càng sắp điên cuồng, nếu chúng ta bỏ mặc hắn trưởng thành, sợ là Thiên Đạo đại loạn, Vạn Tộc nguy hiểm!
Nghe vậy, mười mấy vị Thánh Nhân ở bên cạnh hắn, sắc mặt đều âm tình biến ảo.
- Ta muốn Tề Thiên! Thần dám ép ta, ta liền Thí Thần! Thánh dám lấn ta, ta liền Tru Thánh!
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên ngửa đầu gào thét, ngữ khí dày đặc, nghe mà sắc mặt của các Thánh Nhân kịch biến.
Sinh linh còn lại cũng giật nảy mình, con khỉ này rõ ràng là điên rồi.
Dám đối mặt Thiên uy nói Tề Thiên?
Ầm ầm...
Một đạo Thiên Lôi màu tím khủng bố rơi xuống, bao phủ thân hình của Tôn Ngộ Không, đồng thời không gian trong vòng nghìn dặm như pha lê phá nát, linh khí chui vào trong đó, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
- Không tốt! Tiểu vũ trụ này sắp sụp đổ.
Sắc mặt của Cơ Bất Bại biến hóa, vũ trụ phá nát, Thánh Nhân bọn hắn tự nhiên không sợ, nhưng nếu gây nên hỗn loạn, hắn lo lắng làm bị thương Tần Quân.
Các Thần Ma thì lo lắng, bọn hắn cũng không phải Thánh Nhân, sợ hãi vũ trụ phá nát, bản thân khó đảm toàn.
Tần Quân không để ý đến, nhíu mày nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không.
Tình huống của Tôn Ngộ Không không ổn.
Bồ Đề Tổ Sư lại không ở đây, làm sao giải cứu Tôn Ngộ Không?
Còn có mười mấy Thánh Nhân nhìn chằm chằm, cho dù bọn hắn muốn lui, cũng không cách nào mang theo Tôn Ngộ Không thối lui.