Ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng giết!
Đơn giản là ác ma. Hắn làm sao có thể kết bái với một người yếu. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết rõ ràng là không có khả năng.
Liệt Đàn tốt xấu cũng coi như kẻ ngang ngược một phương. Chút trò xiếc đó, tất nhiên có thể nhìn thấu.
Bọn họ chú ý tới vẻ xinh đẹp của Đát Kỷ và Tiểu Ly. Thật không nghĩ tới gia hỏa Giang Minh này cũng dám nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. HẮn cũng không suy nghĩ lại mình một chút. Cho nên bọn họ chuẩn bị cho Giang Minh một bài giáo huấn thê thảm!
- Hừ! Một đám lưu manh!
Giang Minh bị nam tử thô lỗ ngông cuồng mắng nhiếc như vậy, tất nhiên nổi giận. Lúc này hắn liền lấy ra trường kiếm. Ba người bạn đồng hành của hắn cũng vậy.
Tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng!
Tất cả tu sĩ Kim Đan Cảnh trong đám người Liệt Đàn đều xông tới vây quanh Giang Minh. ba gã bạn đồng hành của Giang Minh đều là tồn tại Trúc Cơ Cảnh. Cũng bởi vì chênh lệch một lớn cảnh, cho nên bọn họ mới sùng bái đối với Giang Minh như vậy.
- Chà chà, chúng ta tới đánh cược, xem ai thắng?
Tần Quân xoay người ngồi xuống cười hỏi.
Đát Kỷ trợn trừng mắt nói:
- Ta cá là vị tiểu gia hỏa tự xưng là huynh đệ kết bái của ngươi thất bại!
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng tán thành Đát Kỷ.
Tiểu Ly và Sa Ngộ Tĩnh cười nói, khiến cho gương mặt Tần Quân co quắp. Tất cả đều đặt giống như hắn, vậy lần đặt cược này đã không có ý nghĩa gì nữa.
Keng...
Trường kiếm của Giang Minh và thanh đao của tên nam tử thô lỗ ngông cuồng chém vào cùng một chỗ. Tia lửa bắn ra bốn phía. Lực lượng cường đại khiến nam tử thô lỗ ngông cuồng bay ra ngoài.
Lúc này, hai gã tu sĩ Kim Đan Cảnh khác của Liệt Đàn kéo tới. Giang Minh cả kinh chật vật né tránh. Hắn vội vàng lùi lại. Lại có ba người khác xông tới công kích, đánh cho Giang Minh trở tay không kịp.
Về phần ba bạn đồng hành của Giang Minh, vẫn bị áp chế. Thiếu nữ tên là Tiểu Xuân còn bị chém thương cánh tay, máu tươi bắn ra.
Giang Minh bị bao vây tấn công, căn bản không thể chú ý được đến ba bạn đồng hành. Hắn vội vàng vung trường kiếm lên. Từng kiếm quang màu xanh chém ra. Đáng tiếc không đánh trúng đối thủ. Tất cả đều bay vào trong hồ, kích thích lên vô số bọt nước.
- Gia hỏa bên kia, các ngươi còn không mau qua hỗ trợ, bọn họ đặc biệt tới gây sự với các ngươi!
Một nam tử đồng hành với Giang Minh tức giận kêu, giọng nói tràn ngập lo lắng.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, đại ca hắn tin cậy như vậy, không ngờ đánh không thắng được đám tu sĩ Liệt Đàn này. Điều này khiến cho hắn có cảm giác tín ngưỡng bị sụp đổ.
- Hóa ra các ngươi không được. Vậy các ngươi vì sao lại đứng ra?
Tần Quân giả vờ kinh ngạc hỏi. Bốn người Giang Minh tức giận đến mức, thiếu chút nữa thổ huyết. Đồng thời ba bạn đồng hành cũng phát sinh một tia oán niệm đối với Giang Minh.
Đúng vậy, ngươi vì sao lại đứng ra?
Nữ tử đồng hành duy nhất Tiểu Xuân trong lòng bi thương căm phẫn. Nàng liếc mắt liền đoán ra Giang Minh làm vậy là vì Đát Kỷ và Tiểu Ly.
- Hừ! Các ngươi chú ý tốt chính mình trước đi!
Nam tử thô lỗ ngông cuồng cười gằn nói. Hắn đã sốt ruột muốn bắt được Đát Kỷ và Tiểu Ly.
Nữ tử tư sắc như vậy khiến cho huyết mạch của hắn sôi sục, phấn khởi đến không kìm chế được.
Giang Minh giận dữ. Ở trước mặt nữ thần, hắn không thể mất mặt. Trường kiếm trong tay vung lên, tốc độ nhanh hơn, nhanh đến mức liên tục có tàn ảnh hiện ra.
Đáng tiếc thực tế lại tàn khốc. Bởi vì tức giận hắn có thể khiến cho lực chiến đấu nâng cao. Nhưng đám tu sĩ Liệt Đàn cũng sẽ bởi vì tà niệm càng thêm ra sức.
Mắt thấy bốn người Giang Minh dần dần đi về phía thế bại. Tần Quân lắc đầu cười, sau đó chậm rãi đứng dậy cất bước tiến về phía bọn họ.
Long khí màu vàng từ trong cơ thể hắn tràn ra. Tiếng rồng ngâm vang lên. Một con kim long do long khí ngưng tụ thành hình. Tu sĩ Liệt Đàn và bốn người Giang Minh cả kinh đều ngừng tay lại, vẻ mặt chấn động nhìn Tần Quân.
Toàn thân Tần Quân mặc y phục màu trắng bay phất phới, mái tóc đen theo gió tung bay. Trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tươi cười viết đầy sự cương quyết bất tuân. Kim long uy vũ khí phách cuốn ở quanh người hắn. Giờ phút này Tần Quân cho bọn họ lực trùng kích thị giác đạt đến cực hạn.
Ngay cả Tiểu Xuân cũng không nhịn được cảm thấy tim đập nhanh hơn.
- Biết kẻ thèm muốn nữ nhân của ta cuối cùng sẽ là số phận thế nào hay không?
Tần Quân cười lạnh nói. Mấy ngày qua hắn vận dụng đối với long khí càng thêm thuần thục. Nếu như chiến đấu, hiện tại hắn gần như đều dựa vào long khí.
Nguyên nhân rất đơn giản, long khí soái!
Phong cách, khí phách, thật muốn nổ trời!
Trong khi nói chuyện, Tần Quân bỗng nhiên lộ ra tay phải. Kim long xoay quanh người hắn bỗng nhiên bay về phía các tu sĩ Liệt Đàn. Tốc độ bay cực nhanh. Các tu sĩ Liệt Đàn khiếp sợ đến mức vội vàng phát động pháp thuật. Các loại pháp thuật hoa lệ cùng long khí va chạm vào nhau, lúc này liền bị tách ra.
- Các ngươi đối với lực lượng thực sự hoàn toàn không biết gì cả!
Tần Quân cười xem thường nói. Tay phải vừa thu lại xoa một lần. Long khí bỗng nhiên tăng mạnh, uy thế kinh người, trực tiếp đánh vào trên người nam tử thô lỗ ngông cuồng, đụng cho xương ngực của hắn bị bẻ gẫy, miệng phun máu tươi, bay ra ngoài.
Ngay lập tức long khí lại lao về phía tu sĩ Liệt Đàn khác, liên tiếp đánh cho bọn họ bay ra ngoài. Tiếng kêu thảm thiết vang lên tứ phía:
- Ông trời của ta! Đây là vật gì?
- Phụt...
- A a a...
- Đây là pháp thuật gì vậy... Ầm...
Bốn người Giang Minh đứng ngẩn ngơ ở tại chỗ, miệng của bọn họ mở lớn, đủ để bỏ xuống một quả trứng gà.
Tần Quân theo bọn họ yếu ớt không chịu nổi gió, không ngờ lại mạnh như vậy, thiếu chút nữa phá vỡ thế giới quan của bọn họ!
Tần Quân không để ý đến bọn họ, mà điều khiển long khí công kích các tu sĩ Liệt Đàn. Từng tên tu sĩ liên tiếp bị long khí đánh chết. Một vài người khiếp sợ đến mức vội vàng chạy trốn.
- Đinh! Giết chết tu sĩ Trúc Cơ Cảnh tầng tám! Thu được 890 giá trị kinh nghiệm!
- Đinh! Giết chết Kim Đan Cảnh...
Từng tiếng nói nhắc nhở của hệ thống vang lên ở trong đầu Tần Quân, nhưng đều bị hắn không để ý tới. Gia trị kinh nghiệm của những tiểu lâu la này trợ giúp đối với hắn cũng không lớn.
Dám nhúng chàm nữ nhân của hắn, thì phải chết!
Không được nửa phút, các tu sĩ Liệt Đàn kẻ chết thì chết, kẻ chạy thì đã chạy. Chỉ còn lại bốn người Giang Minh sững sờ ở tại chỗ.