Tu vi của Lý Tồn Hiếu mạnh nhất không thể phê phán h. Triệu Cương là người vốn đứng đầu. Mặc dù tu vi của Bạch Khởi mạnh mẽ hơn so với thiên binh, nhưng có thể không tính là xuất chúng. Cho nên tạm thời chỉ có thể trở thành tam tướng quân. Nhưng Tần Quân tin tưởng hắn sẽ thông qua biểu hiện sau đó leo đến vị trí Lý Tồn Hiếu còn cao hơn.
Sát thần người tàn sát không có khả năng không có lửa mà có khói!
Tuy rằng Viên Hồng và Lôi Chấn Tử ở thời kì phong thần cũng là chiến tướng, nhưng bởi vì bọn họ là hai người mạnh nhất trong đám thủ hạ của Tần Quân. Cho nên Tần Quân được coi bọn họ thành cận vệ, tạm thời không gánh vác trọng trách. Hai người cũng hiểu rõ, khi bọn họ bắt đầu lĩnh quân, chính là bên cạnh Tần Quân có người mạnh hơn bọn họ xuất hiện. Cho nên bọn họ cũng không cảm tahasy mất mát.
So với dẫn binh đi đánh giặc, vẫn là theo chân Tần Quân đại sát tứ phương, dương danh lập vạn, kích thích hơn!
Lưu Bá Ôn lại đảm nhiệm quân sự cho thiên binh vệ, cũng là mưu thần lệ thuộc trực tiếp vào Tần Quân.
- Trước mặt chính là sơn môn của bốn thần tông!
Âm thanh của Lôi Chấn Tử thu hút lực chú ý của Tần Quân. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đường chân trời xuất hiện bốn ngọn núi đâm thẳng vào trong mây. Xung quanh đều là các lầu các lớn nhỏ, trải rộng mấy chục dặm, khắp nơi đều là núi.
Từ trên cao nhìn xuống, vô cùng đồ sộ. Nhất là mặt trời từ phía sau sơn môn của bốn thần tông dâng lên, chiếu khắp mặt đất, duy mỹ giống như một bức tranh.
Các tu sĩ ở tầng trời thấp bay tới bay lui. Không có ai chú ý tới trên bầu trời có một đội quân đang đến gần.
Ai có thể nghĩ tới sẽ có đội quân ngồi trên đám mây mù từ trên trời hạ xuống?
Cùng lúc đó, trên ngọn núi cao nhất của bốn thần tông, một người trung niên mặc áo bào trắng đang tĩnh tọa luyện công. Linh khí điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn. Xung quanh có lôi điện nổ lớn, cuộn trào mãnh liệt tới khiếp người.
Ở đây cách mặt đất chừng vạn thước. Phía trên có động tĩnh, tu sĩ ở dưới mặt đất tất nhiên không nghe thấy.
Người trung niên áo bào trắng này tên là Trịnh Mi Huyền, tông chủ của bốn thần tông, cấp cường giả đứng hàng trước ba trong toàn bộ mảnh đất vô chủ, tu vi Chân Tiên Cảnh tầng một!
Lại ở thời khắc Trịnh Mi Huyền chìm đắm trong chuyện luyện công, một nữ nhân thân mặc cung trang xinh đẹp bay tới. Nàng nũng nịu mắng:
- Ngươi còn có tâm tình luyện công. Không phải nói chuẩn bị đánh Thủ Sát Thành sao? Phải giết chết Quân Thanh, báo thù cho Trịnh Pha!
Ác búa Trịnh Pha không chỉ là cường giả nổi danh ở bốn thần tông, mà còn là con trai của Trịnh Mi Huyền. Cho nên hắn mới có thể cuồng vọng như vậy, dám không để ý tới mệnh lệnh của Trịnh Mi Huyền lại một mình điều binh.
- Hôm qua liền truyền tin tức, Quân Thanh đã dẫn theo đội quân rời đi.
Trịnh Mi Huyền mở mắt nói. Trên mặt bình tĩnh, hình như không phẫn nộ vì cái chết của Trịnh Pha, cũng không phải là vui sướng vì Tần Quân kinh sợ.
Rất có cảnh giới vui không lấy vật, buồn không lấy mình.
- Chạy trốn tính là cái gì? Phải giết chết hắn!
Nữ nhân cung trang mắng. Trong khi nói chuyện, trong mắt nàng tràn ra màn lệ, điềm đạm đáng yêu.
Trịnh Mi Huyền xem như không nhìn thấy, lẩm bẩm:
- Ta cũng không thể chôn vùi tương lai của bốn thần tông này. Nếu phía sau Quân Thanh thật sự có thế lực?
Có thể ép Tần Quân rời đi là hay nhất. Dù sao hắn lại không chỉ có một đứa con trai là Trịnh Pha.
- Bốn thần tông! Hôm nay liền là ngày các ngươi bị hủy diệt!
Một tiếng hét phẫn nộ chấn động vang vọng thiên địa. Thình lình là tiếng gầm gừ của Viên Hồng, cực kỳ uy nghiêm, khiến cho tất cả mọi người trong vòng trăm dặm có thể nghe được.
Trịnh Mi Huyền thoáng cái liền nhảy dựng lên. Hắn nhanh chóng đi tới vách đá nhìn lại. Chỉ thấy phía trước có mười vạn thần binh mặc ngân giáp đứng ở trên đám mây nhìn bốn ngọn núi của bốn thần tông. Thần uy Thiên Đình trực tiếp tản ra, khiến cho không khí trong thiên địa ngột ngạt vô cùng.
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy được đám người Tần Quân đứng ở trước thiên binh vệ. Lúc này sắc mặt hắn trầm xuống tới, cắn răng mắng:
- Tiểu tử này lại dám đánh đến bốn thần tông chúng ta!
Mười vạn thần binh mặc ngân giáp gần đây lại được truyền đi sôi động. Có người nào không biết chiến tích của hắn. Đánh khiến hơn mười vạn tu sĩ bốn thần tông bị tử thương quá nửa.
Các tu sĩ bốn thần tông gần đó, cũng nhận ra thân phận của đám người Tần Quân. Những tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp vang lên.
- Đó không phải là Quân Thanh công tử và thần binh của hắn sao?
- Có người nói đó gọi là thiên binh! Tên của đội quân là thiên binh vệ!
- Hắn không phải chạy thoát sao? Thế nào lại xông tới nơi này?
- Trốn cái rắm. Người ta rõ ràng là dẫn binh xông tới. Một đám tục nhân còn tưởng rằng hắn chạy thoát!
- Lợi hại. Rất có phong phạm của Tần Đế!
Tần Quân nhìn tu sĩ bốn thần tông không ngừng từ trong bốn ngọn núi bay ra. Trên mặt hắn hiện ra vẻ tươi cười đầy khinh miệt.
Hôm nay hắn liền muốn làm cho cả mảnh đất vô chủ biết, Thủ Sát Thành không phải ai cũng có thể đắn đo!
Mặc dù mạnh mẽ giống như bốn thần tông, hắn cũng sẽ giẫm xuống dưới chân!
- Viên Hồng!
Tần Quân nhìn về phía trước trầm giọng quát.
- Có mạt tướng!
Viên Hồng lời lẽ đầy khí phách đá. Trên mặt hắn luôn luôn trầm ổn lúc này lại đầy vẻ điên cuồng. Thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang chậm rãi lớn lên. Lông trắng trên toàn thân cũng đang khẽ tung bay. Một khí tức phách tuyệt ngập trời từ trên người hắn tản ra, khiến cho mười vạn thiên binh cũng thoáng lộ vẻ xúc động.
- Đập bốn ngọn núi này cho trẫm!
Tần Quân chỉ vào bốn thần tông lạnh lùng nói. Mười vạn thiên binh gia nhập, khiến cho hắn đã không lo lắng về chuyện thân phận bị lộ nữa.
Ngay cả mảnh đất vô chủ cũng bị hắn tàn sát bừa bãi, các hoàng triều còn lại căn bản không dám nắn bóp hắn. Về phần Thâm Uyên Môn, ha hả, Tần Quân đang muốn đánh tới cửa đây.
Có Viên Hồng và Lôi Chấn Tử ở bên cạnh, hắn căn bản không cần phải sợ hãi Thâm Uyên Môn nữa!
- Tuân lệnh!
Viên Hồng hét lớn một tiếng liền nhảy lên, giống như đạn pháo lao vọt về phía bốn thần tông.
Ầm...
Khí thế Kim Tiên Cảnh tầng chín hoàn toàn nổ tung ra. Vùng núi phía dưới lay động kịch liệt. Các tu sĩ bên trong bốn thần tông còn cảm giác được một uy áp ùn ùn kéo đến, khiến cho bọn họ gần như hít thở không thông.