Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1173: Chương 1173: Tây Môn Ngục




Từ Tử Huyền bị Cường Lương nhìn chằm chằm thầm run, gã chưa nói chuyện Cường Lương đã xông đến, khoảng cách mấy chục vạn thước khoảnh khắc rút ngắn.

Nắm đấm to lớn kèm lôi điện, tiếng rống của Cường Lương rung động tất cả sinh linh.

Từ Tử Huyền bản năng xoay người né, nắm đấm lướt qua người gã, quyền phong cắt rách da máu ứa máu ra. Từ Tử Huyền ăn đau mặt vặn vẹo.

Từ Tử Huyền vừa kinh vừa giận:

- Chết tiệt!

Gã là tồn tại có mặt trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu sao có thể bị một Đại La Thủy Tiên cảnh tổn thương?

Từ Tử Huyền không biết rằng Cường Lương vốn là cường giả Hiển Thánh cảnh khủng bố, về thiên phú thì lên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu dễ như trở bàn tay.

Hai con rắn vàng bay nhanh ra khỏi cánh tay Cường Lương, chúng nó hóa thành mãng xà lớn. Từ Tử Huyền vội quất roi ngăn cản, gã vừa đánh bay hai con rắn vàng thì thân hình khủng bố như ma thần của Cường Lương đã đập vào mắt.

Con ngươi Từ Tử Huyền co rút vội vận dụng pháp lực, hai tay đẩy ra va chạm với nắm tay của Cường Lương.

Trong phút chốc tiếng gió rít xé rách mọi ồn ào trong thiên địa.

Từ Tử Huyền nhe răng cười nói:

- Dưới Nhập Thánh đều là con kiến, phế vật nhà ngươi muốn đấu với ta?

Mặc dù thân thể yếu hơn Cường Lương nhiều nhưng Từ Tử Huyền có pháp lực vô biên, gã nhẹ nhàng đỡ nắm đấm từ Cường Lương.

Từ Tử Huyền đã nhìn ra Cường Lương trừ có sức mạnh biến thái thì chẳng có chút pháp lực.

Bị Từ Tử Huyền coi khinh, Cường Lương bỗng trợn to mắt, thiên lôi cuồn cuộn trên đỉnh đầu bị gã kéo theo giáng xuống Từ Tử Huyền. Mấy trăm thiên lôi giao thác rất là đồ sộ, như cái lưới lôi siêu khổng lồ chụp xuống.

Từ Tử Huyền trợn to mắt lật tay trái cầm thanh chủy thủ màu xanh biếc dài 20cm nhanh chóng cắt nát lưới lôi. Đao quang lấp lánh trong lôi điện cực kỳ chói mắt.

Cường Lương tức giận vung nắm đấm trái, song quyền như gió đẩy Từ Tử Huyền bay về phía chân trời. Quyền phong cắt nát cát bay đá chạy dọc đường nó đi.

Nhìn Cường Lương, Từ Tử Huyền đánh kịch liệt, các sinh linh trong thiên địa mắt tròn mắt dẹt, bàn tán rôm rả.

- Ui, đó là Từ Tử Huyền! Tồn tại có mặt trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu!

- Người này là thần thánh phương nào? Sao lúc trước chưa từng nghe nói qua?

- Mạnh quá, chỉ khí thế đã vượt xa Đại La Thủy Tiên!

- Không lẽ là cường giả được Đạo Thương Đình bí mật bồi dưỡng?

- Từ Tử Huyền là bá chủ hoành hành một phương trong Cổ Tiên tinh vực!

Hứa Khanh nuốt nước miếng nhìn, lúc trước gã tận mắt thấy Cường Lương một mình diệt Ác Bá Thanh Đồng, nhưng giờ nhìn Cường Lương đại chiến với Từ Tử Huyền khiến gã giật mình.

Từ Tử Huyền là cường giả Nhập Thánh cảnh!

Hay Cường Lương cũng là Nhập Thánh?

Tần Quân đang suy nghĩ cách dung hợp Đại Đạo Bí Tự trong tay. Có Bồ Đề Tổ Sư ở Cường Lương sẽ không bị gì, nên Tần Quân hoàn toàn yên tâm không lo chút nào.

Nam Tố Tiên Tử không xem trận chiến, nàng nhìn Tần Quân chằm chằm tìm cách cướp lấy Đại Đạo Bí Tự.

Bùm!

Một bóng dáng từ chân trời bay ngược về, vượt qua mấy chục vạn thước, kề sát mặt đất dấy lên bão cát vụt qua bên cạnh Tần Quân, thổi vạt áo trắng bay phần phật.

Bóng dáng bị đánh ngược về là Cường Lương.

Chênh lệch cảnh giới tựa như lạch trời khó mà vượt qua.

Trong bụi mù Cường Lương người đẫm máu lại đi ra, gã lắc đầu liếm vết máu bên môi, mắt nhìn Từ Tử Huyền ở phía xa. Ánh mắt của Cường Lương không sợ chút nào ngược lại càng hung ác hơn.

Bản tính của Tổ Vu là vậy, càng bị chèn ép càng kiên càng, mãi đến khi anh dũng chiến đấu chết.

Tần Quân hỏi Cường Lương, mặt đầy ý cười:

- Còn chiến được không?

Cường Lương có biểu hiện được như vậy đã làm Tần Quân rất vừa lòng.

Cường Lương quát:

- Có thể!

Cường Lương như đạn pháo lại nhảy lên, kéo theo gió to chớp mắt biến mất phía cuối trời.

Phía cuối trời có một đám tu sĩ mấy vạn người bay tới.

Dẫn đầu là một nam nhân mặc áo đen, khoảng ba mươi tuổi, tóc đen trắng giao nhau, hốc mắt sâu phối hợp ria mép cho cảm giác rất khôn ngoan mà ác ôn.

Nam nhân áo đen cau mày:

- Từ Tử Huyền?

Giương mắt nhìn Nam Tố Tiên Tử, biểu tình của nam nhân áo đen càng kỳ.

Không ngờ thật sự có hai thiên kiêu nhúng tay.

Ánh mắt nam nhân áo đen trở nên sắc lạnh:

- Đạo Thương Đình chúng ta đã lâu không lộ mũi nhọn.

Làm thế lực đầu tàu Cổ Tiên tinh vực nhưng Đạo Thương Đình bị hai thiên kiêu giành giật bí bảo, nếu đồn ra ngoài thì Đạo Thương Đình mất hết mặt mũi.

Hứa Khanh reo lên:

- Tây Môn thống lĩnh, người rốt cuộc đến!

Nhóm tu sĩ này là tiếp viện của Đạo Thương Đình, mấy vạn đệ tử tu vi trên Thái Ất Tán Tiên cảnh, hơi thở hòa vào nhau mạnh mẽ làm Nam Tố Tiên Tử cau mày.

Mắt Nam Tố Tiên Tử lóe tia e ngại:

- Tây Môn Ngục của Đạo Thương Đình.

Các mặt thực lực của Đạo Thương Đình đều cao hơn Huyền Hư Môn, Thâu Nguyệt Giáo, trong đó Tây Môn Ngục khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Tây Môn Ngục là cây đao của Đạo Thương Đình, cường địch nào chọc giận Đạo Thương Đình sẽ bị gã chặt đầu xách về Cổ Tiên giới.

Người có tên, cây có bóng.

Cái tên Tây Môn Ngục đại biểu cho sức uy hiếp, mỗi lần Đạo Thương Đình phái gã ra tay thì kẻ địch mạnh đến đâu đều phải chết.

Tây Môn Ngục từng chặt đầu một thiên kiêu làm chấn động vũ trụ trời sao.

Trong vũ trụ chỉ có thiên tài trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu mới có tư cách được xưng là thiên kiêu, mỗi thiên kiêu sau lưng có một vật khổng lồ.

Giết thiên kiêu tương đương với hủy tài nguyên mà thế lực đó đã đổ dồn vào từ xưa đến nay, thù hận này rất lớn.

Nhưng Tây Môn Ngục không tiếc mọi giá, Đạo Thương Đình kêu gã giết ai là gã chưa bao giờ do dự.

Nam Tố Tiên Tử Nhập Thánh cảnh trung kỳ cau mày thầm nghĩ:

- Không ngờ Đạo Thương Đình phái Tây Môn Ngục ra, trong chuyện này có bí ẩn.

Truyền thuyết Đại Đạo Bí Tự tuy xa xưa nhưng chưa từng có sinh linh gom đủ bộ, Đạo Thương Đình tội gì làm lớn chuyện vậy?

Cách mấy trăm dặm, Từ Tử Huyền đang đấu kịch liệt với Cường Lương cũng phát hiện hơi thở của Tây Môn Ngục.

Từ Tử Huyền bị Cường Lương kéo rách ống tay áo phải, nguyên cánh tay chảy máu ròng ròng, trông khá thảm.

Từ Tử Huyền rung động:

- Tây Môn Ngục . . . sao hắn đến đây?

Mặc dù Từ Tử Huyền rất muốn có được Đại Đạo Bí Tự nhưng gã biết Đại Đạo Bí Tự ở trong mắt đại năng thật sự thì không đáng giá nhắc tới, việc này có thể chọc Đạo Thương Đình xuất động Tây Môn Ngục?

Nghĩ đến đây Từ Tử Huyền bỗng thấy căng thẳng, gã không đánh lại Tây Môn Ngục, không chừng còn làm hại tông môn dưới tay gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.