Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1090: Chương 1090: Thái Ất Chân Nhân




Mặt đất rách toạc như tờ giấy, lan nhanh đi các hướng, Tuyệt Thiên thành cứng rắn chớp mắt sụp đổ.

Lực phá hoại nhanh chóng lan tràn đến các vực xung quanh, Vô Tận Chi Hải nổi sóng cao mấy ngàn thước, sấm chớp đì đùng, thiên địa sắp tan vỡ.

Viêm Hoàng chửi um sùm:

- Bị điên à!?

Viêm Hoàng bốc cháy lửa miễn cưỡng không bị gió cuốn đi.

Đám người Tôn Ngộ Không chống chọi một lúc rồi bị thổi bay, bao gồm Tần Quân.

Trời đêm bị ánh sáng chói lòa che lấp, không thấy bóng dáng Đông Hoàng Thái Nhất và Thiên Mệnh Đại Đế. Vô số Thái Dương Chân Hỏa tung tóe trong khung trời vạn dặm, còn kèm theo huyết nhẫn.

Biển mây cuồn cuộn, gió to nóng rực thổi qua các vực các thành. Thành trì gần Tuyệt Thiên Nguyên sụp đổ, tuyệt vọng sôi trào, khủng hoảng lan tràn.

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

- Cứu mạng!

- Chân của ta . . . Ai cứu ta với!

- Chạy nhanh lên!

- Tàn đời . . . tàn rồi . . .

Mỗi thành trì gần Tuyệt Thiên Nguyên đều thành địa ngục trần gian. Biển mây trên đều điên cuồng cuộn trào, dường như bầu trời đang trôi nhanh, đất rung lắc dữ dội, từng ngọn núi nứt ra, cát bụi mù mịt.

Thần thông của Đông Hoàng Thái Nhất và Thiên Mệnh Đại Đế va chạm hủy bao nhiêu tọa thành, hại biết bao sinh linh.

Tần Quân bay xa mấy chục vạn thước mới được Hình Thiên túm về.

Đám người Tôn Ngộ Không không chịu nổi cũng bay đi mấy chục vạn thước, có kinh khủng nhìn biển lửa ánh sáng chói lòa trên trời cao.

Dương Tiễn sắc mặt khó xem nói:

- Tuyệt Thiên Nguyên đã hủy.

Đông Hoàng Thái Nhất, Thiên Mệnh Đại Đế quá mạnh.

Không chỉ có bọn họ kinh khủng, đám hùng chủ rải rác các hướng biểu tình ngơ ngẩn. Đa số hùng chủ bị thương, vụ nổ vừa rồi xen lẫn Thái Dương Chân Hỏa, sinh linh dưới Đại La cảnh phần lớn hóa thành tro bụi.

Tần Quân dụi mắt một lúc lâu sau mới phục hồi thị giác, hắn mở to mắt nhìn qua. Đập vào mắt toàn là bụi bặm, dưới bóng đêm tựa như hỗn độn mới hiện, cúi đầu nhìn thảo nguyên không thấy cuối, chỉ có bóng đêm.

Không biết Tuyệt Thiên Nguyên lún xuống bao nhiêu trượng, hư không bị cát bụi và khói khét tràn ngập, khiến người cảm giác như ở trong vực sâu vô tận. Trong không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc và mùi khét, không biết có bao nhiêu sinh linh chết thảm trong hạo kiếp này.

Tần Quân chợt nghĩ đến cái gì, vội liếc mắt bốn phía, biểu tình hoảng loạn.

Giọng Hắc Điệp Tiên Tử vang bên tai Tần Quân:

- Ta ở đây.

Tần Quân nhìn sang, một lỗ đen xuất hiện trước mặt, Hắc Điệp Tiên Tử bước ra.

Đám Thần Ma Tôn Ngộ Không, Hình Thiên cau mày, đây là thần thông gì?

Tần Quân thở phào, thúc giục:

- Nàng mau đi đi, đừng ở lại đây!

Ác chiến thật sự chỉ mới vừa bắt đầu, Tần Quân là Tần Thánh Đế cần tranh giành đệ nhất đế trong cửu đế thiên hạ, không thể đi ngay lúc này.

Hắc Điệp Tiên Tử lắc đầu cười nói:

- Ngươi không cần lo cho ta, nếu ta muốn đi thì chớp mắt vạn dặm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rất tò mò thần thông không gian của Hắc Điệp Tiên Tử.

Bùm!

Bên trên truyền đến tiếng nổ, mọi người giật mình ngước lên nhìn. Đông Hoàng Thái Nhất và Thiên Mệnh Đại Đế đánh tụi bụi trên cao mấy vạn thước, tựa như mặt trời nhỏ bay tới bay lui.

Nhìn với khoảng cách gần thì Thiên Mệnh Đại Đế bị Đông Hoàng Thái Nhất đè đầu đánh, chỉ có thể phòng ngự không đánh trả được.

Đông Hoàng Thái Nhất cuồng cười hỏi:

- Ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh?

Ngôn ngữ tràn ngập miệt thị, Đông Hoàng Thái Nhất không sử dụng phép thuật thần thông, toàn bằng vào quyền cước đánh Thiên Mệnh Đại Đế đẫm máu thê thảm.

Tuy bị yếu thế nhưng ánh mắt của Thiên Mệnh Đại Đế vẫn sắc bén không chút sợ hãi.

Thiên Mệnh Đại Đế cắn răng thầm nghĩ:

- Cảnh giới của yêu này cao hơn ta nhiều, đấu ngay mặt thì không đánh lại hắn.

Giây sau Thiên Mệnh Đại Đế bị Đông Hoàng Thái Nhất đá trúng ngực, thân thể như mũi tên nhọn xuyên quá tầng lớp biển mây bay xa mấy chục dặm. Đông Hoàng Thái Nhất theo sau lại đấm vào Thiên Mệnh Đại Đế, làm gã hộc máu.

Thiên Mệnh Đại Đế biết Đông Hoàng Thái Nhất đang đùa mình, không thì thực lực Đông Hoàng Thái Nhất đã biểu hiện ra ngoài dư sức diệt gọn gã. Tuy tức giận nhưng Thiên Mệnh Đại Đế không mất lý trí, gã bình tĩnh tìm kiếm cơ hội.

Phía xa. Kiếm Chủ, Cửu U Âm Đế, Viêm Hoàng, Hạ Oán Dạ tụ tập lại trố mắt líu lưỡi nhìn Thiên Mệnh Đại Đế bị đánh tơi bời trên trời.

Bọn họ cùng thời đại với Thiên Mệnh Đại Đế, ở trong lòng họ thì gã là vô địch.

Không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn nghiền áp Thiên Mệnh Đại Đế, hỏi sao bọn họ không giật mình?

Cửu U Âm Đế sắc mặt khó xem nói:

- Cứ theo đà này đại đế sẽ chết.

Một đường đi đến độ cao này Thiên Mệnh Đại Đế giúp đỡ gã rất nhiều, Cửu U Âm Đế không muốn thấy Thiên Mệnh Đại Đế chết.

Bọn họ mong chờ Thiên Mệnh Đại Đế dẫn dắt cả đám giết ra thiên ngoại, tiếp tục huy hoàng.

Đông Hoàng Thái Nhất cực kỳ ngông cuồng, trong mắt không người, nếu để gã thành đệ nhất đế thì đám hùng chủ sau này khó sống, hay thậm chí không có ngày sau.

Ong ong ong ong ong!

Bảy thanh kiếm sau lưng Kiếm Chủ bỗng ra khỏi vỏ, định ra tay.

Hạ Oán Dạ vội ngăn lại:

- Đừng làm bậy! Đại đế còn không làm được, ngươi mà xông tới khác gì tự sát?

Đổi lại ngày thường Hạ Oán Dạ ước gì cả đám chết hết, nhưng lúc này xuất hiện kẻ địch càng mạnh, gã buộc lòng phải ngăn cản Kiếm Chủ.

Kiếm Chủ nghe vậy hít một hơi thật sâu.

Người Cửu U Âm Đế run rẩy, dù cách mấy chục dặm khi thần thức quét hướng Đông Hoàng Thái Nhất vẫn khiến gã cảm giác đau đớn.

Hơi thở của Đông Hoàng Thái Nhất quá khủng bố.

Bên kia, Bồ Đề Tổ Sư luôn quan sát Đông Hoàng Thái Nhất và Thiên Mệnh Đại Đế chiến đấu, chân mày nhíu chặt, mắt tràn đầy kiêng dè.

Bồ Đề Tổ Sư cảm thán rằng:

- Không uổng là tam túc Kim Ô!

Bồ Đề Tổ Sư bay hướng Đông Hoàng Thái Nhất, lắc người vượt qua vạn thước, bộ pháp tinh diệu.

Thiên Mệnh Đại Đế cản được Thái Dương Thần Lâm là rất giỏi rồi, cường giả Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn bình thường không thể làm được điều đó. Nếu Bồ Đề Tổ Sư tiếp tục khoanh tay đứng nhìn thì Thiên Mệnh Đại Đế chết chắc.

Bồ Đề Tổ Sư không chắc trăm phần trăm đối phó Đông Hoàng Thái Nhất được, nên phải kéo theo Thiên Mệnh Đại Đế cùng nhau đánh.

Đông Hoàng Thái Nhất đang đánh Thiên Mệnh Đại Đế bờm đầu bỗng cảm giác có hơi thở mạnh mẽ ập đến từ sau lưng. Đông Hoàng Thái Nhất bản năng ngoái đầu lại, Bồ Đề Tổ Sư cách gã gần ngàn thước.

Ngàn thước đối với cường giả đẳng cấp cỡ bọn họ giống như một thước.

Đông Hoàng Thái Nhất nhướng mày vỗ chưởng:

- Hưm?

Bùm!

Hai chưởng va chạm, Bồ Đề Tổ Sư và Đông Hoàng Thái Nhất cùng phát ra khí thế khủng bố tuyệt luân hất bay Thiên Mệnh Đại Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.