- Thái Sơ xuất thế, chắc chắn sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu, Bát Hoang nói không chừng sẽ bị huyết tẩy, các ngươi giúp ta đoạt được Thương Vũ Châu, ta tất hồi báo! Linh Thạch Pháp bảo hết thảy không là vấn đề!
Cái thằng này đến bây giờ còn băn khoăn Thương Vũ Châu.
- Trẫm muốn Hỗn Độn Linh Bảo, ngươi có không?
Tần Quân mỉa mai cười nhạo nói, gia hỏa này quả nhiên là không muốn sống nữa.
Song phương đã thành quan hệ đối lập, hắn còn dám mời Tần Quân hỗ trợ?
- Có thể!
Hoắc Trấn Dư cắn răng nói, vì Thương Vũ Châu, hắn không tiếc bất cứ giá nào.
Ồ?
Tần Quân bất ngờ nhìn về phía hắn, cười hì hì nói:
- Vậy Hỗn Độn Chí Bảo đâu!
Hoắc Trấn Dư nghe xong, lập tức trừng to mắt, khoát tay nói:
- Loại vật trấn giáo này, ta làm sao có?
Con ngươi của Tần Quân đảo một vòng, một kiện Hỗn Độn Linh Bảo là giá trị mấy trăm tỷ danh khí, không kiếm cũng uổng.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có manh mối tìm kiếm Hoang Thần.
- Dẫn đường đi!
Tần Quân phất tay áo nói, Hoắc Trấn Dư mừng rỡ không thôi, bởi vì chỉ có một chân, khiến cho hắn như Kim Kê Độc Lập nhảy nhảy, có chút buồn cười.
Cứ như vậy, đám người Tần Quân đi theo Hoắc Trấn Dư tới chỗ Thương Võ.
Sự xuất hiện của Thái Sơ Ma Tổ cũng không làm kinh động cả Bát Hoang, bởi vì Bát Hoang quá lớn.
Một khi hắn thức tỉnh, sẽ biến mất trong khoảng thời gian ngắn, phảng phất như không xuất hiện qua.
…
Nội Vũ Trụ, trong tinh không sáng chói.
Nam Tinh Dạ xuyên toa bầy vẫn thạch, hắn chỉ có nguyên thần, như quang ảnh bay đi.
Khoảng cách Thánh môn đại chiến đã qua mấy ngày, cả vũ trụ đều coi hắn là chê cười, khiến cho hắn khó có thể chịu được khuất nhục.
Sư đệ của hắn hầu như tất cả đều chết thảm, thù này đương nhiên sẽ không cứ như vậy bỏ qua.
- Tần Thiên Đế! Thù này không báo, ta uổng làm Thánh Quân!
Nam Tinh Dạ vừa nghĩ tới mặt mũi của Tần Quân cùng Tôn Ngộ Không, liền hận đến khuôn mặt vặn vẹo.
Đường đường Thánh môn, bị hủy như vậy, hắn đến hiện tại cũng không thể tiếp nhận sự thật.
Hắn ở Thánh môn đầu nhập vào bao nhiêu tài nguyên cùng thời gian, sư đệ của hắn tất cả đều vẫn lạc, hắn cần bao nhiêu năm mới có thể trở lại cao độ bây giờ?
Rất nhanh, hắn liền bay ra bầy vẫn thạch, phía trước là một đảo lớn tựa như kén ve, ở trên đảo tọa lạc rất nhiều tháp cao, vô số sinh linh bay vào bay ra.
…
Bát Hoang.
Trong sa mạc vô biên, đám người Tần Quân đi theo Hoắc Trấn Dư tiến tới.
- Thương Võ giấu ở chỗ này, gia hỏa này quá cường đại, có thể nói nhân vật hàng đầu trong Thánh Nhân, phòng ngự càng là mạnh mẽ đến đáng sợ.
Hoắc Trấn Dư nhìn đám người Tần Quân dặn dò, vừa nghĩ tới sẽ được Thương Vũ Châu, hắn thật hưng phấn khó nhịn.
- Phòng ngự? Ở trước mặt Hỗn Độn Tử Kim Bổng của ta, phòng ngự chính là một chuyện cười!
Tôn Ngộ Không khinh thường nói, nghe mà Hoắc Trấn Dư mắt trợn trắng.
Những người còn lại đều tỏ ra có chút khẩn trương, đây chính là tồn tại Thánh Nhân Cảnh viên mãn cũng không làm gì được.
- Phía trước có cái gì.
Bồ Đề Tổ Sư mở miệng nói, để cho mọi người nhìn về phía trước.
Đập vào mắt đều là bão cát, vượt qua nghìn mét sẽ không thể thấy vật, căn bản nhìn không tới những sinh linh khác.
Nhưng Bồ Đề Tổ Sư là Thiên Đạo Chí Thánh, cảm giác của hắn không thể khinh thường.
Lý Nguyên Bá lấy ra Kiền Khôn Xích, hùng hùng hổ hổ nói:
- Súc sinh! Còn không mau đi ra!
Dương Tiễn cũng muốn tham chiến, lấy ra Hoàn Vũ Tam Tiêm Đao.
Thần Ma còn lại thật không có tâm hiếu chiến lớn như vậy, kể cả Cơ Bất Bại.
Thời khắc này cả trái tim của Cơ Bất Bại đều đặt ở trên người Hoang Thần, hắn thúc giục nói:
- Các ngươi nhanh giải quyết đi! Tốt nhất cùng tiến lên!
- Thương Võ! Còn không mau cút ra!
Hoắc Trấn Dư lên tiếng hô, tiếng nói hạ xuống, một cỗ sát ý mênh mông từ dưới nền đất truyền đến, cả sa mạc rung động kịch liệt, bão cát che bầu trời.
Tôn Ngộ Không thả người nhảy lên, Bồ Đề Tổ Sư vung tay phải, một đóa kim liên bay ra, treo ngược ở trên đỉnh đầu mọi người, tỏa ra kim quang bao vây bọn hắn.