Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 333: Chương 333: Thâm Uyên Môn hạ xuống




Ngâm...

Long khí tràn ra khỏi cơ thể, hóa thành kim long tam trảo chiếm giữ ở toàn thân Tần Quân. Đối mặt với Tần Quân xông tới với khí thế cường đại, Tần Long không lùi mà tiến tới. Hắn bỗng nhiên nhảy lên.

Tất cả mọi người ở đó nhất thời lặng ngắt như tờ, khẩn trương nhìn hai người Tần Quân phóng về phía nhau.

- Chết cho ta!

Tần Quân vung chưởng chụp tới. Long khí theo gió lốc lao xuống. Kim long mở miệng, dường như muốn nuốt lấy Tần Long.

Trong điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt mắt Tần Long trở nên tối tăm. Ma khí giống như từ dòng suối nhỏ biến thành con sông lớn. Tần Quân cả kinh sắc mặt biến hóa kịch liệt. Ma khí trực tiếp tách long khí ra, sau đó hóa thành một rồng đen khủng khiếp lao về phía Tần Quân.

- Điện hạ cẩn thận!

Lý Nguyên Phách cả kinh kêu lên. Lúc này, hắn lao về phía Tần Quân. Thái Bạch Kim Tinh, Sa Ngộ Tĩnh, Lý Bạch, Từ Quỷ Khốc cũng vậy.

Đáng tiếc tốc độ ma khí của Tần Long nhanh hơn. Một tiếng động vang lên. Nó liền va chạm vào trên người Tần Quân, đánh bay hắn ra ngoài.

Tần Quân giống như cánh diều đứt dây bay ra ngoài, đập ở một góc của Chu Tước Đài. Các tu sĩ và bách tính gần đó cả kinh vội vàng lao lên, rất sợ hắn bị ngã chết.

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Lý Nguyên Phách nhất thời nổi giận. Tay phải hắn lật một cái. Trong nháy mắt Kim Bằng Thần Chùy xuất hiện ở trong tay hắn. Tiếp đó chính là trực tiếp một búa đập về phía Tần Long. Ma khí hóa thành con rồng màu đen trực tiếp bị man lực của hắn đánh tan. Tốc độ của hắn nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, khiến cho Tần Long sợ hãi.

Tần long vội vàng né tránh. Đáng tiếc tốc độ của hắn làm sao có thể nhanh hơn được Lý Nguyên Phách.

Ầm!

Một búa hạ xuống, nện ở bụng Tần Long. Lực lượng khủng khiếp chí cường khiến cho hai mắt Tần Long lồi ra. Máu tươi không ngừng được từ trong miệng bay ra. Thân thể hắn giống như quả đạn pháo hạ xuống, nện ở trên Chu Tước Đài, khiến cho mặt đá cứng rắn vỡ nát. Toàn thân hắn giống như bóng cao su bắn lên, ngã nhào về phía bên cạnh. Dọc đường còn lưu lại một vết máu. Cuối cùng hắn giống như tử thi nằm ở trên Chu Tước Đài.

Sau đó Lý Nguyên Phách vội vàng bay về phía Tần Quân. Đám người Thái Bạch Kim Tinh cũng vậy.

Lúc này, Tần Quân ngẩn người, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên từ dưới đất ngồi dậy. Hắn xoa ngực mình, có chút không dám tin tưởng. Mình không ngờ lại không có việc gì.

- Hì hì.

Tiểu Chúc Long bỗng nhiên từ sau lưng của hắn xuất hiện. Tần Quân mới có thể bừng tỉnh. Xem ra là Tiểu Chúc Long bảo vệ hắn.

Tê liệt!

Sơ suất!

Tần Quân ảo não đứng dậy. Hắn không nghĩ tới Tần Long mạnh như vậy. Vừa rồi, hắn phát ra khí thế ít nhất là Hóa Hư Cảnh.

Làm sao có thể?

Người này không đến ba mươi tuổi đã đột phá Hóa Hư Cảnh sao?

Chẳng phải là vượt qua Kim Vô Hối đứng đầu Nhân Bảng?

Tần Quân tức giận trừng mắt nhìn về phía Tần Long ở ngoài xa dường như đã chết.

Lý Nguyên Phách cười hắc hắc nói:

- Hắn đã chết. Một búa của ta vừa rồi, chò dù là cường giả Địa Tiên Cảnh cũng không dám cứng rắn đỡ lấy.

Vừa dứt lời, Tần Long không ngờ quỷ dị lại chuyển động. Ngay sau đó hắn thật giống như người máy đứng lên một cách cứng nhắc. Người xem cảm thấy da đầu tê dại. Lý Nguyên Phách nhìn lại, nhất thời lúng túng.

- Gia hỏa này chẳng lẽ là thân bất tử?

Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày lẩm bẩm nói. Lý Bạch, Từ Quỷ Khốc, Sa Ngộ Tĩnh, Hồng Hài Nhi cũng đều nghi hoặc nhìn cảnh tượng như vậy.

- Vẫn phải dựa vào tam muội chân hỏa của ta!

Hồng Hài Nhi hừ lạnh nói. Trong khi nói chuyện hắn liền cất bước đi về phía Tần Long.

Lúc này, Tần Long chợt bay đi, xông thẳng lên trời. Đám người Tần Quân ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt nhất thời đại biến.

Chỉ thấy trên bầu trời chẳng biết lúc nào lên xuất hiện một hố đen cực lớn đáng sợ. Từng bóng người thân mặc áo bào đen bay ra. Áo bào đen có hình con bò cạp đỏ. Đó chính là ma đồ Thâm Uyên Môn!

Lôi vân cuồn cuộn tập trung đến, che khuất ánh sáng mặt trời, khiến cho Vương Đô dần dần rơi vào trong bóng tối mờ tỏ.

- Âm hồn không tiêu tan!

Tần Quân nhỏ giọng mắng. Lúc này hắn nâng tay phải lên. Ngân Long Tru Hồn Thương cắm ở trên Chu Tước Đài phía xa vèo một tiếng bay trở về trong tay hắn.

- Chỗ Thâm Uyên, vạn pháp diệt hết!

Một âm thanh giống như ngâm xướng vang vọng một cách quỷ dị trong thiên địa, khiến cho tất cả mọi người ở Vương Đô toàn thân run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên.

Từ các ngõ ngách của Vương Đô đều có thể nhìn thấy được hố đen quỷ dị. Chỉ có điều có khoảng cách quá xa, không nhìn thấy được từng ma đồ Thâm Uyên Môn xuất hiện.

Chân mày Tần Quân càng nhíu chặt lại. Bởi vì số lượng ma đồ Thâm Uyên Môn càng lúc càng nhiều. Rất nhanh liền vượt quá trăm tên. Hơn nữa không một người nào thấp hơn Thuế Phàm Cảnh. Phân nửa số người trong đó còn đạt được ngoài Hóa Hư Cảnh.

Không bao lâu, ma đồ Địa Tiên Cảnh xuất hiện. Lại một lát sau, ma đồ Thiên Tiên Cảnh cũng xuất hiện.

Mà số lượng ma đồ Thâm Uyên Môn đã đột phá nghìn người. Bọn chúng đứng ngang ở trên không, giống như từng quỷ ảnh, khiến cho người ta khiếp sợ.

Tim Tần Quân chìm vào đáy cốc. Xem ra Thâm Uyên Môn là quyết tâm muốn giết hắn.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên đi!

Tần Quân vội vàng nhìn về phía đám người Lý Nguyên Phách, Thái Bạch Kim Tinh bên cạnh, kêu lên. Mọi người chậm rãi hồi thần. Tất cả đều phóng lên trên không trung. Tốc độ nhanh nhất chính là Hồng Hài Nhi. Tay hắn cầm Trượng Bát Hỏa Tiêm Thương, tam muội chân hỏa theo lỗ chân lông tràn ra, giống như Hỏa thần.

Trong đám ma đồ Thâm Uyên Môn, cường giả Thiên Tiên Cảnh dẫn đầu kia mái tóc đỏ như máu, da khô quắt, mắt đầy tơ máu. Hắn múa một cây trượng bằng xương có gắn đầu lâu cười gằn nói:

- Ta thật ra muốn xem thử Thánh Anh Đại Vương oai phong một cõi gần đây mạnh như thế nào!

Vừa dứt lời, hắn liền cầm trượng bằng xương đánh về phía Hồng Hài Nhi. Theo ma đồ khắp bầu trời hạ xuống, cục diện đồ sộ. Bách tính và các tu sĩ Vương Đô khiếp sợ vô cùng.

- Ông trời của ta! Bầu trời chính là quỷ sao?

- Là ma tu! Bọn họ là ma tu của Thâm Uyên Môn!

- Chẳng lẽ là ma tu Thâm Uyên Môn khoảng thời gian trước đã tập kích Thanh Đồng Quan của hoàng triều Nam Trác sao?

- Mọi người bình tĩnh. Có Việt Vương điện hạ và thủ hạ của hắn ở đây, các ma tu sẽ bị đuổi đi!

Tần Quân không để ý tới những tiếng ồn ào náo động xung quanh. Hắn nhìn lên khoảng không, trên mặt đầy vẻ âm trầm, trong lòng tràn đầy sự bất an.

Ầm.

Một tiếng nổ vang lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.