Tĩnh!
Gần hai ngàn vạn sinh linh lặng ngắt như tờ, ngay cả hai vị Thánh Nhân đang tỷ đấu cũng dừng lại, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Tần Quân, trong tháp cây kim rơi cũng nghe tiếng
Biểu lộ của Hạ Thần Võ cũng biến thành không được tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía Tần Quân băng lãnh đến cực điểm
Thân là Nhân tộc Đại Đế, kiêu ngạo lớn nhất của Hạ Thần Võ có lẽ không phải thực lực bản thân, mà là không cho người khác miệt thị mình, nhất là khi mình ở trước mặt hậu thế.
Gánh lấy tất cả ánh mắt, Tần Quân ngang nhiên không sợ, thậm chí bình thản ung dung, nhìn chằm chằm Hồ Lâm lão tổ
Hạ Thần Võ nhìn hắn, hắn nhìn Hồ Lâm lão tổ, Hồ Lâm lão tổ nhìn xuống đất, hình ảnh có chút quỷ dị
Thật lâu sau, Tần Quân nhắm mắt, đánh vỡ không khí xấu hổ
Tuy Hạ Thần Võ không nói một lời, nhưng khí tràng của hắn tứ ngược toàn bộ Trấn Thế Thần Tháp, để các sinh linh không dám thở mạnh một cái
Hai vị Thánh Nhân nhìn lẫn nhau, chợt rất có ăn ý phóng tới đối phương
Chiến đấu tiếp tục.
Việc nhỏ xen giữa này lại để gần hai ngàn vạn sinh linh sâu sắc cảm nhận được Tần Thiên Đế cuồng.
Ngay cả Nhân tộc Đại Đế Hạ Thần Võ cũng không để vào mắt
- Tiểu tử kia tu vi đến cùng cao bao nhiêu?
Nhân Tổ Tông Đường lãnh tụ Chu Hư Vọng nhìn Tần Quân, hiếu kỳ thì thào nói, Hồng Đạp Thiên ở bên cạnh lắc đầu nói:
- Nhìn không thấu!
Hỗn Độn Chí Thánh là khí tức bọn hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, cho nên làm lẫn lộn nhận biết của bọn hắn
- Tần Thiên Đế thật là khí phách!
Hoàng Phủ Lưu Tâm nháy đôi mắt đẹp ngước nhìn Tần Quân, trong mắt phảng phất như đang lóe lên chấm nhỏ
Hoàng Phủ Lãm Nguyệt gật đầu, Tần Thiên Đế cuồng vọng như thế mới xứng với thân phận Thiên Đế, xem chúng sinh là kiến hôi
Thương Khung Yêu Đế ở sau lưng nắm chặt song quyền, tựa hồ nội tâm nhận lấy chấn động cực lớn
- Hạ Thần Võ thật mạnh.
Triệu Vân híp mắt, trầm giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt
Quả nhiên như truyền ngôn, Hạ Thần Võ càng mạnh hơn Chí Tôn Vô Địch!
Hắn đã không kịp chờ đợi muốn khiêu chiến Hạ Thần Võ!
Nhưng nghĩ tới Hạ Thần Võ sẽ bị Tần Quân tự mình khiêu chiến, hắn cũng chỉ có thể kềm chế nội tâm kích động.
Quan Vũ, Hình Thiên, Dương Tiễn, Cường Lương cũng đều nhìn về phía Hạ Thần Võ, chiến ý lộ rõ trên mặt
- Phóng tầm mắt nhìn cả Nhân tộc, Hạ Thần Võ ở trong Nhân tộc Đại Đế đủ sắp xếp mười vị trí đầu.
Bách Lý Thủ Ước cười nói, đối với Hạ Thần Võ, hắn tràn đầy thưởng thức, dù sao hắn mắt thấy Hạ Thần Võ trưởng thành
Thậm chí có thể nói, hắn mắt thấy cả Nhân tộc phát triển
- Chỉ có thể sắp xếp mười vị trí đầu?
Lý Nguyên Bá ngạc nhiên, Thần Ma còn lại cũng như thế
Xem ra Nhân tộc so với bọn hắn trong tưởng tượng thế mạnh hơn, tỉ mỉ nghĩ lại cũng đúng, cũng không chỉ Nội vũ trụ có Nhân tộc
Nhắm mắt lại Tần Quân cũng nghe được câu này, bất quá hắn thật không có kinh ngạc
Bởi vì hắn còn có nhiệm vụ tập hợp Nhân Vương Đỉnh, Nhân Vương Đỉnh bị sáu vị Đại Đế của Nhân tộc chia cắt, chắc hẳn sáu vị kia càng mạnh hơn Hạ Thần Võ
Hồ Lâm lão tổ cũng an phận, chỉ là ánh mắt thời khắc đều nhìn chằm chằm Tần Quân
Quý Long Uyên là đệ tử được hắn yêu thích nhất, bị hắn ký thác kỳ vọng, hi vọng một ngày nào có thể nuôi dưỡng được một vị Đại Đế.
Nhân tộc chục tỷ năm chưa ra một Đại Đế, các tộc vũ trụ thậm chí nhận định Nhân tộc đã đi hướng suy sụp, như Ma tộc, Yêu Tộc năm đó.
Vô Song đại chiến sau đó, không còn có phát sinh biến cố
Chiến đấu một trận tiếp một trận, nhưng ở bên ngoài, Hồ Lâm lão tổ, Hạ Thần Võ cùng Tần Thiên Đế đối bính đã bị truyền bay đầy trời
Lại qua ba tháng.
Vô Song đại chiến vòng thứ nhất cuối cùng kết thúc.
Hết thảy có hơn một vạn năm ngàn vị cường giả lưu lại .
Mạc Nhược Hà nhịn không được nhìn Hạ Thần Võ hỏi:
- Đại Đế, nếu còn một đối một, chỉ sợ có chút không ổn.
Hạ Thần Võ liếc mắt nhìn hắn nói:
- Có gì không thể, vừa vặn để bọn hắn có cơ hội nghỉ ngơi.
Nếu hỗn chiến, đối với Thánh Nhân đơn độc hành động mà nói, có thể nói là cực kỳ bất lợi, hơn nữa sau khi chiến đấu bị thương, còn chưa khỏi hẳn liền tiến hành vòng tiếp, sẽ khiến cho người sau cùng thắng được vết thương chồng chất, không cách nào làm cho Hạ Thần Võ chiến đến tận hứng
Mạc Nhược Hà xấu hổ cười một tiếng, không còn dám nhiều lời