Thôn dân bờ biển hầu như là phàm nhân, chỉ có số ít người có tu vi. Thôn trang nhỏ này người mạnh nhất là Trúc Cơ cảnh, đối mặt đợt thú triều này không có sức chống cự.
Thủ Tâm đã cứu mạng hắn, Tần Quân phải báo ơn.
Tần Quân chậm rãi cầm Liệt Long Chi Tâm bỏ vào không gian Thần Thoại, lấy Thất Tinh Kiếm ra.
Tần Quân thổi nhẹ mũi kiếm, hắn siết chặt nó lẩm bẩm:
- Thanh Hồ Vương, báo thù bắt đầu từ bây giờ.
Tần Quân lờ mờ đã hiểu tại sao Thanh Hồ Vương hận hắn như vậy, vì vạn năm trước hắn từng hành gã. Sau đó Thanh Hồ Vương ngược lại Tần Quân, làm hắn rơi vào thời không vạn năm trước, nhân quả tuần hoàn, khó tính rõ nhân quả bắt đầu từ đâu.
Nhưng Tần Quân hiểu tâm tình hiện giờ của mình.
Tổ cha nó! Thanh Hồ Vương phải chết!
Nhớ biểu tình của Thanh Hồ Vương giơ cao hắn giữa không trung là Tần Quân không kiềm được tức giận.
Mặt Tần Quân lạnh lùng nói:
- Trẫm sẽ trở thành ác mộng suốt đời của ngươi!
Cơ Vĩnh Sinh cảm thán:
- Mệnh Vận Chi Luân là vũ khí nhân quả, ai có được nó có thể nghịch thiên mà đi. Nhưng nợ nhiều nhân quả sẽ làm người rơi vào vạn kiếp bất phục.
Tần Quân khinh thường cười, trẫm không phải là ngươi, trẫm sẽ trở thành mạnh nhất, giỏi hơn thiên đạo!
Xẹt đùng!
Bên ngoài vang tiếng sấm làm Tần Quân sợ hết hồn, không lẽ thiên đạo nghe được?
Cùng lúc đó, thôn trang bắt đầu hỗn loạn.
Nam nhân trung niên mặc da thú đứng trên cây hét to:
- Mọi người chạy mau, có yêu thú đột kích!
Nam nhân trung niên là tu sĩ Trúc Cơ cảnh duy nhất trong thôn, gã cảm nhận được yêu khí khủng bố nhiều vô số kể đang ập đến, khiến gã sợ hãi, kinh hoàng.
Thủ Tâm, Thiết Kình Thiên chạy ra khỏi phòng. Hai người nghe tiếng la của thôn trưởng thì bàng hoàng.
Thủ Tâm xoay người chạy tới nhà gỗ của Tần Quân:
- Không được, Biên Hải còn trong phòng!
Thiết Kình Thiên cắn răng theo sau.
Sống chết trước mắt, bọn họ còn nhớ Tần Quân là thấy hai đứa trẻ này tấm lòng trong trắng biết bao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đúng lúc này một con mãng xà biển đường kính khoảng ba thước lao ra từ rừng cây, người đầy vảy xanh thẳm, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, mắt rắn âm lạnh làm các thôn dân rùng mình.
Ngay sau đó là các yêu thú hải tộc lao ra theo mãng xà. Thủ Tâm, Thiết Kình Thiên sững sờ đứng ngây tại chỗ, yêu khí khủng bố đè lên người làm hai người không dám thở mạnh, không thể nhấc chân.
Thiết Kình Thiên run giọng nói, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng:
- Cái này . . .
Nhìn mãng xà biển khổng lồ, trong lòng Thiết Kình Thiên không nổi lên chút ý chống cự được.
Thôn trưởng ở phía xa hét to:
- Chạy mau!
Nhưng thôn trưởng không dám chạy đến, bởi vì đó là chịu chết.
Đối mặt nhiều yêu thú như vậy dù thôn trưởng là tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng không giúp được gì.
Thiết Kình Thiên tuyệt vọng lẩm bẩm:
- Xong rồi . . .
Thủ Tâm vẻ mặt sợ hãi nhìn mãng xà biển.
Lúc này mãng xà biển bỗng nhiên xông hướng hai người, Thủ Tâm và Thiết Kình Thiên sợ hãi bùng nổ tiềm lực cuối cùng xoay người bỏ chạy.
Thủ Tâm mới quay người đã lao vào vòng tay ấm áp khiến người nàng ấm lại, một giọng nói vừa lạ vừa quen vang bên tai nàng:
- Đừng sợ.
Thủ Tâm bản năng ngước lên nhìn, thì ra là Tần Quân.
Tần Quân kiệt ngạo cười, hắn ăn mặc ngay ngắn không chật vật như đêm qua, khuôn mặt tuấn tú thượng mày kiếm, phối hợp khóe môi nhếch cao dường như miệt thị thương sinh.
Mãng xà biển ở yên tại chỗ, nó khẽ run, không phải vì Thủ Tâm mà do bị sát khí của Tần Quân tỏa định không thể động đậy.
Thiết Kình Thiên ngơ ngác nhìn Tần Quân, không tin được thanh niên hăng hái này là Biên Hải được bọn họ cứu.
Cứ như hai người.
Tần Quân cười lạnh vung kiếm chém:
- Một đám loài bò sát cũng dám tạo nghiệt trước mặt trẫm!
Một chiêu thần thông Trảm Thiên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm khí vô hình chém vào mãng xà biển cùng với yêu thú khác, người chúng nó nổ tung, máu thịt tung tóe. Rừng cây phía sau cũng bay đầy lá và vụn cổ.
Toàn bộ hình ảnh vô cùng đồ sộ, đám thôn dân há hốc mồm nhìn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thần thông Trảm Thiên bốc lên bụi đất bay hướng Nam Tận Hải, ven đường thổi ngã vô số cây cối, đất rung bần bật.
Các thôn dân nhìn nửa ngày chưa lấy lại tinh thần, bọn họ nhớ rõ Tần Quân, đêm qua chẳng phải hắn sắp chết sao? Tại sao hôm nay đột nhiên khỏe mạnh như thế?
Thủ Tâm ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Quân, lòng tràn đầy cảm giác không chân thật.
Tần Quân nhìn phía trước, cười khẽ nói:
- Đa tạ ngươi cứu trẫm, hôm nay trẫm báo ơn.
Từ rừng cây chỗ này đến bờ biển tất cả đã bị hắn quét sạch, phế tích chất đống máu thịt, cây cối, đá, nhưng có thể thấy rõ mặt biển, thấy trên biển chi chít yêu thú. Bụi đất mù mịt, cảnh tượng như thiên tai buông xuống.
Thiết Kình Thiên phản ứng lại kích động nhảy cẫng lên:
- Oa! Đại ca ca! Thì ra ca ca lợi hại như vậy!
Thủ Tâm lấy lại tinh thần, mắt tràn đầy tôn sùng, ngưỡng mộ nhìn Tần Quân.
Tần Quân xua tay, sau đó buông ra Thủ Tâm, hắn hóa thành ánh sáng vàng lao hướng mặt biển.
Các thôn dân xôn xao:
- Trời ạ, thì ra hắn là cao nhân!
- Một kiếm vừa rồi như thần tiên!
- Ôi chao, chúng ta cứu tiên nhân?
- Các ngươi nói vớ vẩn quá, chắc hắn là công tử ca đến từ thế lực lớn nào đó.
- Quả nhiên làm việc tốt được đền đáp.
Các thôn dân kích động bàn tán. Nam nhân trung niên mặc da thú làm thôn trưởng cau mày nhìn Tần Quân, lòng dậy sóng dữ.
Trông Tần Quân còn trẻ tuổi mà đã có tu vi như thế, nhìn khắp Đông Viêm Vực cũng xứng là thiên tài hàng đầu.
Không lẽ là vực chủ phái hắn đến trợ giúp?
Nghĩ vậy thôn trưởng kích động.
Cùng lúc đó, Tần Quân nhanh chóng đến bên trên bờ biển, hắn nhìn vô số yêu thú nổi trên mặt biển. Tần Quân quét mắt qua không thấy Thanh Hồ Vương.
Yêu vương giáp đen đứng trên vỏ ngọc trai trầm giọng quá, siết chặt tam xoa kích:
- Ngươi là ai?
Yêu vương cảm nhận hơi thở vô cùng truyền đến từ người Tần Quân, sau khi hấp thu Liệt Long Chi Tâm thì hắn phát ra long uy như có như không.
Tần Quân híp mắt hỏi:
- Thanh Hồ Vương ở đâu?
Vạn năm sau Thanh Hồ Vương đã đến Thái Ất Huyền Tiên cảnh hậu kỳ, phỏng chừng vạn năm trước gã đã rất mạnh, ít nhất Tần Quân bây giờ không thể đánh bại.
Nhưng Tần Quân phải thăm dò ra thực lực đại khái của Thanh Hồ Vương, sau đó mở ra kỹ năng đặc biệt đánh bại gã.
Bảo bối trong thần thoại thương thành, chân thân Cực Viêm Ma Thần là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Yêu vương giáp đen lạnh lùng nói:
- Hành tung của ngô vương sao có thể nói cho ngươi?