Cho dù hắn lại tín nhiệm Thần Hoàng, cũng không cho rằng Thần Hoàng có thể chiến thắng các thủ hạ Thánh Nhân của Tần Quân.
Sắc mặt của Tiêu Như Thủy cũng vô cùng âm trầm, hắn bái sư Vô Cực đạo tổ, sư phụ bị đánh, hắn có thể dễ chịu?
Về phần Thiên Mệnh Đại Đế, sớm đã bình tĩnh, bởi vì sư tôn của hắn Thường Đức đại tiên đã vẫn lạc một đoạn thời gian.
- Thánh Môn xong…
- Không nghĩ tới Thánh Môn chúng ta sẽ ngã ở trên tay một hùng chủ Ngoại vũ trụ...
- Thánh Môn chúng ta bảo thủ tự phụ, không để mắt đến Ngoại vũ trụ phát triển.
- Cực Viêm Ma Thần, chính là nguyên nhân bọn họ được xưng là chủng tộc mạnh nhất sao?
- Nếu không chúng ta quy hàng Tần Thiên Đế đi, hắn không phải nói chỉ cần đầu hàng liền không giết sao?
Các đệ tử Thánh Môn lòng tràn đầy sầu lo, thậm chí có xúc động đầu hàng.
Thánh Môn mà bọn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt Tần Thiên Đế, bị bại thảm như vậy, bọn hắn làm sao không thất hồn lạc phách?
- Trước tiên giải quyết hai con bò sát kia a!
Cơ Bất Bại nhếch miệng cười một tiếng, thân hình thoắt một cái, đi tới sau lưng Vũ Tiêu Kiếm Tôn cùng Thanh Long Thuỷ Tổ.
Hai Thánh chỉ còn lại có nguyên thần, lực phản ứng cùng sức quan sát đều giảm xuống rất nhiều, vừa cảm giác được nguy hiểm, liệt diễm cuồn cuộn từ phía sau bao phủ bọn hắn.
- A...
- Cơ Bất Bại ngươi chết không yên lành!
Tiếng kêu thảm thiết của hai Thánh vang vọng tiểu vũ trụ, để trái tim của tất cả đệ tử Thánh Môn băng giá.
Vân Mị Nương Nương nhắm hai mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Vô Cực đạo tổ đang chiến đấu lập tức dữ tợn, Thánh Môn năm Thánh, vẫn lạc ba Thánh, Thánh Giới cũng phá nát.
Từ khi Thánh Môn sáng lập, đây là kiếp nạn thảm nhất!
- Các ngươi không sợ Thiên Khiển sao!
Vô Cực đạo tổ tức giận gào thét, Thánh Môn bọn hắn là tồn tại được Thiên Đạo của Ngoại vũ trụ công nhận, nếu Thánh Môn bị Đại Tần thiên đình lật úp, ngày sau Đại Tần thiên đình ắt gặp Thiên Khiển!
Lý Nguyên Bá nhe răng cười nói:
- Thiên Khiển? Gia gia ngươi là Thiên Khiển của ngươi!
- Im miệng đi! Lão Ba Trùng!
Lý Nguyên Bá thét dài một tiếng, trên thân mọc ra vũ mao kim sắc, thân hình cấp tốc kéo dài, hóa thành Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Minh...
Tiếng kêu của Đại Bằng Điểu tràn đầy cảm giác kim loại, để cho người nổi da gà.
Giương cánh mười vạn dặm, Kim Sí Đại Bằng Điểu vô cùng thần tuấn, vỗ cánh có cuồng phong tứ ngược, quét sạch bát phương.
Vô Cực đạo tổ nghiến răng nghiến lợi, ở trước mặt Kim Sí Đại Bằng Điểu, hắn nhỏ bé như hạt bụi, nhưng khí thế của hắn càng đề cao.
- Cùng lắm thì ngọc thạch câu phần!
Vô Cực đạo tổ lâm vào trong cừu hận cực đoan, tóc trắng lộn xộn, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
Đúng lúc này, một cỗ Thánh Uy cường đại từ phương xa truyền đến.
- Kẻ xấu phương nào dám phá hỏng Thánh Môn ta!
Một tiếng quát tràn ngập tức giận uy nghiêm truyền đến, chấn động đến vô số đệ tử Thánh Môn choáng đầu hoa mắt.
Chỉ thấy năm bóng người chạy nhanh đến.
Cầm đầu là một nam tử khôi ngô thân cao năm trượng, tản ra kim quang, người mặc Thánh Y kim sắc, đầu đội Ngọc Quan, hai đầu lông mày hiển thị rõ hoàng bá oai.
- Đại sư huynh!
Vân Mị Nương Nương ngạc nhiên nói, các đệ tử Thánh Môn xôn xao.
- Bọn hắn không phải Thần tượng cung phụng ở Từ Đường sao?
- Trong truyền thuyết Thánh Môn không chỉ có năm Thánh, không nghĩ tới là thật.
- Đúng a, gần đây đệ tử hạch tâm đều biến mất, nghe nói là đi bái kiến tiên hiền.
- Tổ Thánh đến rồi!
- Ha ha ha! Trời giúp Thánh Môn ta!
Các đệ tử Thánh Môn kích động không thôi, bao quát các trưởng lão ở bên trong.
Cơ Bất Bại, Tử Đạo, Dương Tiễn, Hậu Thổ, Phục Hi đều nhíu mày nhìn lại, tên Kim Y Thánh Nhân cầm đầu kia, khí tức thật sự rất mạnh, thậm chí siêu việt Vô Cực đạo tổ, cỗ áp bách kia để trong lòng bọn họ rụt rè.