Vốn tưởng rằng dân cư ở Thánh Thành phải ít hơn so với hoàng triều, dù sao thì nhân số ở trong này cũng hạn hẹp hơn, nào ngờ ở bên trong Thánh Triều cư nhiên lại có rất nhiều người.
Phi đảo gặp được trên đường đi cũng vô cùng náo nhiệt, mà Thánh Thành thì lại càng thêm phồn hoa náo nhiệt, đám người buôn bán ở ven đường cũng có tu vi không tệ, ít nhất Tần Quân không nhìn thấy tu sĩ nào có tu vi dưới Kim Đan cảnh, có thể thấy được trình độ tu luyện của Thánh Thành này cao tới đâu.
- Bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?
Cửu Linh Nguyên Thánh hỏi, dựa theo lời nhắc nhở trên ngọc giản của Thánh Hoàng thì bọn họ có thể trực tiếp đi lên Thánh Hoàng Phong, sau đó Thánh Hoàng sẽ tự mình sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Nhưng Tần Quân cũng không muốn bị người ta giám thị sớm như vậy.
Từ giờ tới Quan Thiên Đại Hội ít nhất còn nửa tháng nữa, hắn có thể du ngoạn cho thỏa thích một phen.
- Trước tiên đi tìm một khách sạn đi!
Tần Quân cười nói, dù sao thì bên trong trữ vật giới chỉ của hắn có chứa vô số linh thạch, hắn có thể tùy tiện tiêu xài thoải mái.
Dịch lão đầu mặt mày hớn hở, xung quanh có mùi đồ ăn ngon và rượu quý, khiến cho lão ngóng trông muốn dài cổ, lão đương nhiên cũng muốn chơi thêm chút nữa.
Sau đó bốn người đi về phía trung tâm nội thành, từ đây ngẩng đầu nhìn về phía Thánh Hoàng Phong, có thể cảm giác được rõ ràng Thánh Hoàng Phong kia to lớn nhường nào, giống như Bất Chu Thần Sơn đỉnh thiên lập địa.
Tần Quân chú ý tới bên cạnh Thánh Thành cũng có không ít sơn phong cùng loại, nhưng không to lớn bằng Thánh Hoàng Phong.
Một hồi lâu sau, mấy người Tần Quân liền đi tới một tửu lâu có tên là Vọng Bắc, tửu lâu này có bốn tầng, chiếm diện tích rất lớn, tu sĩ ra vào nối liền không ngớt.
- Chưởng quầy, cho bốn gian phòng cao cấp nhất!
Tần Quân đi tới trước quầy cười nói, cảm giác làm thổ hào vung tiền như nước quả thật là sung con mẹ nó sướng.
Chưởng quầy vui vẻ ra mặt, lúc này liền tự mình bước lên tiếp đón bốn người Tần Quân.
Đoàn người bước lên thang đi lên lầu, lúc này, một tên thiếu niên áo trắng phong độ phiên phiên đi xuống, gã có gương mặt thanh tú, giữa mi tâm có điểm băng tinh, khiến cho toàn thân gã thoạt nhìn trở nên tuấn mỹ hơn người, vẻ mặt bình tĩnh đi ngang qua Tần Quân.
Trong nháy mắt, Tần Quân và gã đồng thời dừng bước.
- A? Hình như mình đã gặp qua người này ở đâu đó rồi thì phải.
Tần Quân nhíu mày thầm nghĩ, vô thức quay đầu lại nhìn, thiếu niên áo trắng nọ cũng quay đầu lại theo, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhíu mày lại cùng một lúc.
Một màn này khiến cho ba người Hằng Nga cảm thấy nghi hoặc không thôi, Dịch lão đầu càng quái thanh quái khí kêu lên:
- Tần tiểu tử, không phải là ngươi nhìn trúng vị thiếu niên này đấy chứ? Không ngờ ngươi lại có sở thích kiểu này.
- Cút qua một bên đi!
Tần Quân tức giận nói, hắn lập tức khẽ gật đầu với thiếu niên áo trắng kia một cái rồi xoay người tiếp tục đi theo chưởng quầy, tuy rằng cảm thấy hơi quen mắt, nhưng hắn thực sự không nhớ nổi người này là ai.
Thiếu niên áo trắng kia khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười khe khẽ mà người thường khó nhìn ra.
- Có ý tứ, lại gặp mặt rồi.
Thiếu niên áo trắng kia khẽ lắc đầu thì thào cười nói:
- Tần Đế.
Gã cư nhiên nhận ra thân phận của Tần Quân!
Gã xoay người tiếp tục đi xuống phía dưới, đi rất tiêu sái, giống như Tần Đế ở trong mắt của gã chỉ là thứ không đáng bận tâm.
Khi gã đi qua đại sảnh lầu một, đám tu sĩ còn lại vừa mới nhìn thấy gã thì lập tức ồ lên.
- Đây không phải là Kỳ Tà sao, sao hắn lại ở chỗ này chứ?
- Nói nhảm, hắn đương nhiên là tới đây tham gia Quan Thiên Đại Hội rồi!
- Nghe nói Kỳ Tà chính là thiên tài số một số hai ở Thánh Triều, chỉ có điều quanh năm đều du lịch ở hạ giới mà thôi!
- Thiên phú rất yêu nghiệt, đáng tiếc lại đi theo Ma Đạo.
- Ma Đạo chú ý nhanh thành, nhưng mấy ai có thể chân chính bước lên đỉnh cao được chứ?
Đám tu sĩ ở bên trong tửu lâu đều ồn ào bàn tán, có người sùng bái vị thiếu niên áo trắng nọ, cũng có người cảm thấy tiếc hận, có người thì kinh thán.
Có lẽ ở giữa chính ma lưỡng đạo, tên tuổi của Kỳ Tà không tính là lớn, nhưng ở Thánh Thành thì tuyệt đối là thiên tài hàng đầu.
Ngoại trừ Kỳ Lân chi tử của Thánh Tông có thể áp chế trên đầu gã thì không thể tìm ra được người nào khác nữa.
Bên kia, Tần Quân đã đi vào bên trong gian phòng, hắn vốn định mặt dày mày dạn chui vô chung phòng với Hằng Nga, nhưng nhìn thấy khí tràng của nữ thần, Tần Quân vẫn lặng lẽ bóp chết chút tâm tư đó.
Muốn tấn công chiếm được nữ thần sao có thể dễ dàng như vậy, cứ quấn quít lấy không buông thì sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét hơn mà thôi.
Nếu như ép cho Hằng Nga tức giận rời đi thì Tần Quân sẽ khóc không ra nước mắt.
Sau khi trả tiền thuê phòng xong, chưởng quầy liền xoay người rời đi, lúc gã đi tới cửa mới dừng bước lại, ra vẻ thần thần bí bí nói:
- Khách quan, lúc đêm khuya chớ có ra ngoài.
Tần Quân vừa mới đặt mông ngồi lên giường không khỏi nhướng mày hỏi:
- Tại sao?
Ngay dưới chân Thánh Hoàng chẳng lẽ còn có thể xảy ra nguy hiểm gì hay sao?
- Gần đây buổi tối ở Thánh Thành đều không yên ổn, người ra ngoài dễ dàng mất tích, từ dân chúng bình thường cho tới quan lại quyền quý đều như vậy.
Chưởng quầy dè dặt nói, giống như hung thủ có thể nhào ra giết chết gã bất kỳ lúc nào vậy.
Tần Quân hỏi lại, cảm thấy không dám tin:
- Thánh Hoàng cũng mặc kệ à?
- Không rõ lắm, sau khi việc này vỡ lỡ ra tới nay đều không giải quyết được gì.
Chưởng quầy nói với vẻ tức giận, trên mặt đầy vẻ lo lắng, quả thật như vậy, chẳng ai muốn qua đêm trong nguy hiểm hết.
Tần Quân chần chừ gật đầu, chưởng quầy liền rời khỏi phòng, cũng đóng cửa phòng lại.
Ban đêm ở Thánh Thành thật sự nguy hiểm tới vậy sao?
Tần Quân nghĩ ngợi một lúc liền ném hết tạp niệm ra sau đầu, dù sao thì có mấy người Cửu Linh Nguyên Thánh ở đây, hắn cũng không sợ.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Buổi chiều đầu tiên ở Thánh Thành, Tần Quân cũng không đi dạo gì, mà nghỉ ngơi một đêm.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Quân tinh thần sáng láng đi ra khỏi phòng, lần lượt gõ cửa phòng gọi mấy người Hằng Nga, Cửu Linh Nguyên Thánh, và Dịch lão đầu dậy.
- Chúng ta đi dạo khắp thành đi!
Tần Quân cười nói.