Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 530: Chương 530: Thánh Thành tiểu bá vương




Rất nhanh, Cửu Linh Nguyên Thánh liền giục yêu phong, Dịch lão đầu cũng giải trừ pháp thuật ảo giác trên thanh niên áo vải kia, sau đó đạp gã một cú, cười lớn mắng:

- Tên nhãi con này, ngươi có thể cút đi được rồi!

Tên thanh niên áo vải giật mình tỉnh táo lại, gã cũng có tu vi Hóa Hư cảnh, bản lĩnh ngự không phi hành vẫn có, gã trừng to mắt nhìn về Thánh Thành ở phía trước mặt, trong lòng nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn, sao có thể nhanh như vậy được chứ?

Đáng tiếc, bốn người Tần Quân căn bản không thèm để ý tới gã, trực tiếp bay về phía cổng thành.

Nhìn về phía bóng lưng của bọn họ ngày càng đi xa, tên thanh niên áo vải vốn còn định đi tìm binh sĩ canh cổng để bắt lấy bọn họ, nhưng nhớ tới biểu hiện của Cửu Linh Nguyên Thánh trong mấy trận chiến ở ven đường, gã vẫn cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Giống như Thiên Tứ Tả Tướng đã từng nói đấy thôi, bỏ đi!

Hai chữ bỏ đi đã xóa mờ hùng tâm tráng chí của biết bao người, lúc gặp chuyện cũng dễ dàng bỏ đi hơn.

Bên kia, mấy người Tần Quân đáp xuống sát bên cổng thành, chúng tu sĩ ra ra vào vào, nhưng đều rất có tự giác, không ai dám chen ngang hay là xông thẳng vào, dù sao thì nơi này cũng là Thánh Thành, dưới chân Thánh Hoàng.

- Các ngươi có nghe nói tới con sư yêu kia chưa, hắn chỉ gầm lên một tiếng thôi mà đám cường giả của Thần Tướng Cung đã bị trọng thương hết.

- Đương nhiên là có nghe nói rồi, thậm chí có người còn nói sư yêu kia chính là Cửu Linh Nguyên Thánh dưới trướng Tần Đế, cũng không biết là thật hay giả đây nữa?

- Cửu Linh Nguyên Thánh? Đó không phải là một con sư yêu chín đầu hay sao, mặc dù không có chiến tích gì, nhưng lúc xuất hiện ở Thủ Sát Thành có thể nói là chấn động khắp Nam Vực.

- Nói tới Tần Đế, cũng không biết khi nào hắn mới tới.

- Quan Thiên Đại Hội lần này có thể nói là thiên tài tụ tập như mây, Tần Đế, Kim Vô Hối, con của Kỳ Lân Thánh Tông, Linh Nữ, tiểu yêu nghiệt của Thần Tướng Cung nữa!

Trong lúc xếp hàng, Tần Quân nghe thấy những người còn lại đang hào hứng bàn tán cùng với nhau, trong đó có nhắc tới Cửu Linh Nguyên Thánh và Quan Thiên Đại Hội.

Lúc này Cửu Linh Nguyên Thánh đã biến thành mặt người, gã không phải là không thể nào biến thành nhân hình hoàn toàn, chỉ là gã thích giữ mặt sư tử lại mà thôi, không phải tất cả yêu quái đều có thẩm mỹ giống với nhân tộc.

- Hứ, Tần Đế là cái thá gì, ta thấy chắc cũng không làm nên trò trống gì đâu!

Lúc này liền có một đạo thanh âm khinh khỉnh truyền tới, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tên thiếu niên mặc quần áo xinh đẹp quý giá màu lam đang cưỡi một con hổ lớn bay tới, toàn thân con hổ lớn kia trắng muốt, tứ chi có liệt diễm bốc lên hừng hực, đôi mắt màu xanh ngọc bích.

- Bích Tình Xích Diễm Hổ, hắn chính là tiểu nhi tử của Thiên Tứ Tả Tướng, Hứa Thiên Hữu!

Có người kinh hô, chỉ thấy tên thiếu niên tên Hứa Thiên Hữu kia cưỡi Xích Diễm Hổ mắt xanh đáp xuống ở vùng đất trống sát Thánh Thành, gã ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn tất cả mọi người, xì một tiếng nói:

- Hừ, một lũ phàm phu mà cũng dám bàn tán về Quan Thiên Đại Hội à?

Gã vừa mới nói xong thì tất cả mọi người liền nổi giận, nhưng không có ai dám nói lại, bởi vì đối phương chính là con trai của Thiên Tứ Tả Tướng, được Thiên Tứ Tả Tướng xem như hòn ngọc quý trên tay, thậm chí còn rất được Thánh Hậu yêu thích nữa.

Tần Quân cười cợt đánh giá tên Hứa Thiên Hữu kia, bộ dạng cũng tuấn tú lịch sự lắm, đáng tiếc là làm người ngang ngược kiêu ngạo, nếu như để cho gã biết lúc trước lão cha Thiên Tứ Tả Tướng nhà hắn bị Cửu Linh Nguyên Thánh dọa cho sợ tới mức run chân thì không biết gã có phát điên lên không.

- Mau nhường đường hết cho ta!

Hứa Thiên Hữu cười lớn xong quát lên, Xích Diễm Hổ mắt xanh cao hơn hai thước chậm rãi bước lên phía trước, gương mặt hung tợn khiến cho đám tu sĩ khác hoảng hốt vội vàng né tránh.

Con Xích Diễm Hổ mắt xanh này có tu vi Địa Tiên cảnh, chính là con của tọa kỵ của Thiên Tứ Tả Tướng, nếu như nó nổi giận thì người ở đây không ai có thể ngăn lại nổi, cho dù có thể thì cũng phải cân nhắc tới Thiên Tứ Tả Tướng, đây chính là thuộc hạ tâm phúc của Thánh Hoàng.

Rất nhanh, Hứa Thiên Hữu liền đi tới trước mặt bốn người Tần Quân, nhưng nhìn thấy bọn họ không hề có ý nhường đường, gã liền tức giận.

- Sao hả, các ngươi không biết ta là ai sao?

Hứa Thiên Hữu lạnh giọng hỏi, Xích Diễm Hổ mắt xanh dưới thân của gã cũng thấp giọng gầm gừ.

Lúc này, gã đột nhiên nhìn thoáng qua Hằng Nga đứng sau lưng Tần Quân, nháy mắt liền sững sờ.

Nữ tử này thật xinh đẹp!

So với Thánh Cơ thì chỉ có đẹp hơn chứ không hề thua kém!

Hô hấp của Hứa Thiên Hữu trở nên nặng nề, tuy rằng gã vẫn còn trẻ, nhưng đã hưởng qua tư vị nam tử, thậm chí có chút phóng túng, cho nên trong nháy mắt khi nhìn thấy Hằng Nga thì lập tức có phản ứng.

Ta nhất định phải chiếm được nàng ta!

- Tên tiểu thí hài miệng còn hôi sữa, khẩu khí cũng lớn thật đấy, ngươi là cái thá gì, tại sao chúng ta phải biết ngươi là ai chứ?

Dịch lão đầu ngoáy mũi mắng, vẻ mặt vô cùng đói đòn, ngay cả đồng đội thậm chí còn muốn đạp lên mặt lão mấy cú, huống hồ gì là Hứa Thiên Hữu?

Hằng Nga hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là rất ghét ánh mắt chiếm hữu trắng trợn của Hứa Thiên Hữu.

Tần Quân lại càng tức giận hơn nữa, mở miệng mắng:

- Cút đi!

Biểu hiện và những gì bọn họ nói lại khiến cho những người còn lại giật mình khiếp sợ, trong mắt đều toát ra vẻ đồng tình.

Dám đắc tội với Hứa Thiên Hữu, đúng là chán sống rồi mà.

Thánh Thành có hai tên đại hoàn khố, một là tiểu yêu nghiệt của Thần Tướng Cung, hai chính là Hứa Thiên Hữu, hai người này đều có thiên phú hơn người, cho nên người khác đều nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.

- Chán sống!

Hứa Thiên Hữu mắng to, hai chân kẹp mạnh, Xích Diễm Hổ mắt xanh liền nhào tới chỗ bốn người Tần Quân, muốn xé xác bọn họ.

Cửu Linh Nguyên Thánh trực tiếp vung tay lên, cuồng phong quét ra, trực tiếp cuốn Hứa Thiên Hữu và Xích Diễm Hổ mắt xanh bay ra xa ngoài, trong nháy mắt liền biến mất ở giữa không trung, trở thành một vì sao lấp lánh.

Đám tu sĩ đứng nhìn xung quanh bị cuồng phong thổi trúng phải rối rít giơ tay che mặt, tới lúc bọn họ phản ứng lại thì Hứa Thiên Hữu và Xích Diễm Hổ mắt xanh đã biến mất rồi.

Tần Quân xoay người trực tiếp chen hàng, đi tới trước mặt đám binh sĩ gác cổng đưa ngọc giản của Thánh Hoàng ra, cười nói:

- Còn không mau cho bọn ta qua cổng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.