Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1223: Chương 1223: Thành tiên




Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện bên cạnh Khổng Tuyên. Người đến mặc áo đen, mái tóc trắng xõa xuống vai, thân hình giống Lý Nguyên Bá, mặt trắng không chút máu, đôi mắt trống rỗng đầy tơ máu.

Người này toát ra tử khí, tử khí khiến linh hồn người run rẩy.

Dường như Khổng Tuyên sớm đoán trước người đó sẽ tới, y nhìn hơi nước bên dưới, nhẹ giọng nói:

- Tiểu tử Nguyên Bá về thiên phú và bản tính đều rất khá.

Nam nhân tóc bạc gật đầu nói:

- Đúng là hạt giống tốt.

Nam nhân tóc bạc tạm dừng một lúc rồi nói tiếp:

- Nếu ta kích phát hết tiềm lực của hắn thì ngươi thật sự sẽ cùng ta đi Đại Đế Cổ Đạo?

Khổng Tuyên liếc nam nhân tóc bạc, cười khẽ:

- Tịch Nghiệp, ngươi nghĩ ta sẽ nuốt lời sao?

Tịch Nghiệp!

Nam nhân tóc bạc này là Tịch Nghiệp Ma Quân, đứng đầu Ma Minh.

Tịch Nghiệp Ma Quân lặng im. Bên trong Khổng Tuyên cao ngạo lộ rõ ra ngoài, người có ngạo cốt thế này sẽ không nuốt lời, bình thường không dễ hứa hẹn, nếu đã hứa thì chắc chắn hoàn thành.

Khổng Tuyên lại đưa mắt nhìn hơi nước bên dưới, trong hơi nước mơ hồ thấy tia sáng vàng.

- Ta cũng muốn tìm cơ hội thành thánh, cùng ngươi cũng xem như vì chính ta.

Tịch Nghiệp Ma Quân gật đầu, duỗi lưng cười nói:

- Đã lâu không đi ra, gân cốt hơi cứng, hay chúng ta luận bàn một phen được không?

Khổng Tuyên chậm rãi xoay người nhìn Tịch Nghiệp Ma Quân, mắt chứa ý cười:

- Cũng tốt, lần trước chưa phân ra thắng thua.

Tần Quân thở hắt ra, từ từ mở to mắt:

- Phù.

Thiên Thư trong tay hắn chậm rãi tắt ánh sáng, Tần Quân đã khiến Thiên Thư nhận chủ.

Lúc này Tần Quân tương đương với Tiên Tôn, chẳng qua hắn không đi chiếm Cổ Tiên giới.

Sau khi khiến Thiên Thư nhận chủ Tần Quân cảm giác trong vô hình có cái gì bao bọc mình, thứ này rất ấm áp, có lẽ là thiên cơ.

Ngoài ra Tần Quân có thể thông qua Thiên Thư liên lạc tất cả thần tiên trong Cổ Tiên giới, một ý niệm là có thể khiến các thần tiên chết hết. Không khoa trương khi nói Tần Quân đã nắm giữ một thế lực to lớn.

Mấy trăm vạn thần tiên!

Tần Quân nhanh chóng lấy ra bình nhỏ bạch ngọc đựng tinh huyết của Hắc Điệp Tiên Tử, ngón tay chấm trong bình rồi viết hai chữ Hắc Điệp lên Thiên Thư.

Ong ong ong ong ong!

Thiên Thư lại tỏa ánh sáng chói lòa rất huyễn lệ.

Mắt Nam Tố Tiên Tử hấp háy:

- Hắc Điệp?

Cái tên này rõ ràng là của nữ, không lẽ mọi thứ Tần Quân làm đều vì nữ nhân của hắn?

Nam Tố Tiên Tử bỗng cảm thấy nàng không nhìn thấu Tần Quân, nàng cho rằng hắn là loại nam nhân đầy dã tâm chỉ xem trọng ích lợi, nhưng không ngờ hắn còn có mặt nhu tình như thế.

***

Huyền Đương đại thế giới, Nam Vực Thiên Thế Giới, trên Thánh Đế phong.

Ðát Kỷ, Tiểu Ly, Vọng Tuyết, Chúc Nghiên Khanh đang ngồi bên giường. Hắc Điệp Tiên Tử nằm trên giường, tóc hoa râm, tuy đeo mạn che mặt nhưng nhìn hai tay nàng đã rất già nua.

Mặt Tiểu Ly đầy tò mò nhìn chằm chằm bụng của Chúc Nghiên Khanh:

- Bé con chắc sắp đi ra đúng không? Cách cái bụng vẫn cảm nhận khí huyết của bé mạnh còn hơn trẻ sơ sinh của long tộc chúng ta.

Ðát Kỷ che miệng cười nói:

- Đương nhiên rồi, dù sao là con của bệ hạ mà.

Khuôn mặt Chúc Nghiên Khanh hạnh phúc vuốt bụng khẽ nói:

- Không mong nó có thiên phú yêu nghiệt giống bệ hạ, chỉ cần bình an là tốt rồi.

Vọng Tuyết nũng nịu nói:

- Nghiên Khanh, ngươi lo lắng không đâu làm gì? Huyền Đương đại thế giới bây giờ sắp bị Thiên Đình Đại Tần chúng ta thống nhất, đứa trẻ này về sau chắc chắn sẽ trưởng thành khỏe mạnh thuận lợi.

Trong lòng Vọng Tuyết mơ mộng khi nào sẽ mang thai con của Tần Quân.

Hắc Điệp Tiên Tử mắt đầy hâm mộ nhìn các nàng cười đùa, tiếc rằng tuổi thọ của nàng sắp hết, không có duyên hưởng thụ phúc khí này.

Cảm nhận ánh mắt của Hắc Điệp Tiên Tử, Chúc Nghiên Khanh nắm tay nàng an ủi:

- Yên tâm đi, bệ hạ nhất định có thể thành công!

Ðát Kỷ, Tiểu Ly, Vọng Tuyết cùng gật đầu thi nhau an ủi.

Các nàng không tranh giành gay gắt với nhau, đây là vì sao Tần Quân không chiêu nhiều phi tử, hắn không muốn hậu cung của mình nổi lửa.

Lòng Hắc Điệp Tiên Tử ấm áp, hé môi định nói chuyện.

Bỗng một luồng sáng vàng xuyên thấu mái hiên cung điện tựa như ảo ảnh rơi trên người Hắc Điệp Tiên Tử, ánh sáng vàng lấp lánh chói mắt.

Năng lượng kỳ lạ chạy dọc kỳ kinh bát mạch của Hắc Điệp Tiên Tử, da nhăn nheo nhanh chóng căng mịn, thân thể nàng bay lên.

Bùm!

Hắc Điệp Tiên Tử đụng thủng mái hiên bay ra ngoài cung. Bốn nữ nhân Ðát Kỷ hết hồn vội vàng chạy ra.

Thiên uy mênh mông tràn ngập trên bầu trời Thánh thành, các sinh linh giật mình nhìn lên.

Bạch Trạch, Tỳ Bà bay nhanh tới, xoe tròn mắt nhìn Hắc Điệp Tiên Tử được ánh sáng vàng bao bọc.

Hắc Điệp Tiên Tử đã lấy lại nhan sắc tuổi thanh xuân, mạn che mặt rơi xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Sen vàng từ tầng mây rơi trên người nàng, Hắc Điệp Tiên Tử mặc váy sen màu đen nhưng vẫn đẹp tựa tiên.

Hắc Điệp Tiên Tử không dám tin nhìn thân thể của mình, thì thào:

- Ta . . . Thành tiên?

Tu vi của Hắc Điệp Tiên Tử tăng nhanh vùn vụt.

Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ!

Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ!

Đại La Kim Tiên cảnh viên mãn!

Bạch Trạch, Tỳ Bà trợn mắt há hốc mồm nhìn. Bốn nữ nhân Ðát Kỷ ngước nhìn hình dáng Hắc Điệp Tiên Tử.

Bọn họ hiểu rằng Tần Quân đã thành công.

Không ngờ Tần Quân cướp được Thiên Thư mau vậy, chắc hẳn quá trình vô cùng hung hiểm.

***

Sau khi ánh sáng rực rỡ tán đi, Tần Quân mỉm cười cất Thiên Thư vào không gian thần thoại, loại bảo bối này không thể bỏ trong trữ vật giới được.

Nghe tiếng hệ thống gợi ý vang lên làm Tần Quân hoàn toàn yên tâm:

[Đinh! Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ: Viết tên Hắc Điệp trên Thiên Thư. Đạt được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần cơ hội nghe đạo, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao.]

Thương Hoa Tiên Tôn ở phía không xa lại hộc máu:

- Phụt!

Thương Hoa Tiên Tôn cảm giác tia liên kết cuối cùng với Thiên Thư đã bị chém đứt.

Tần Quân xoay người nhìn Thương Hoa Tiên Tôn, cười nói:

- Cường Lương, giết hắn.

Cường giả Hiển Thánh cảnh thì nên để Cường Lương ra tay.

Cơ mặt Nam Tố Tiên Tử co giật dưới lớp mạn che mặt. Phục Hy, Triệu Công Minh, Anh Chiêu không suy nghĩ nhiều.

Thương Hoa Tiên Tôn sốt ruột kinh hoàng hét to:

- Ngươi lừa ta! Không phải nói sẽ tha thứ cho ta sao?

Gã hy sinh mọi thứ, ủy khuất cầu toàn, không ngờ bị Tần Quân lừa.

Tần Quân cười khẩy nói:

- Trẫm hứa tha thứ cho ngươi là để ngươi chết nhanh, chứ không thì trẫm muốn hành hạ ngươi mười ba vạn năm, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.