Tần Quân trầm giọng nói:
- Kêu Dương Tiễn đi, để hắn mang theo Thảo Đầu Thần Quân của mình thân chinh Mệnh Cơ các, mời các chủ đến cho trẫm!
Tần Quân cố ý nhấn mạnh chữ mời.
Lưu Bá Ôn nghe vậy toàn thân run lên, không ngờ Tần Quân phái Dương Tiễn và Thảo Đầu Thần Quân. Dương Tiễn là cường giả xếp năm hàng đầu trong Thiên Đình Đại Tần, Thảo Đầu Thần Quân tuy mới đến đầu phục vào ngày hôm qua nhưng mỗi vị đều là tu vi Địa Tiên cảnh, làm Thánh thành rất giật mình.
Tần Quân cố ý xếp Thảo Đầu Thần Quân về dưới tay Dương Tiễn đủ biết hắn dày yêu gã thế nào.
Nhiều võ tướng tuy rằng không phục, nhưng không ai dám càu nhàu. Chỉ có vài người đánh thắng được Dương Tiễn, hơn nữa gã hộ tống Tần Quân chạy ra Quan Thiên Đại Hội, từ Đông Phương Vực một đường giết về, công lao lớn, đồ ngốc mới chống đối lại Dương Tiễn.
Tần Quân liếc Lưu Bá Ôn, gằn giọng hỏi:
- Như thế nào? Nghe không hiểu?
Lưu Bá Ôn hết hồn gật đầu, lật đật rời đi.
Công nhận bây giờ Tần Quân có đế uy càng lúc càng mạnh, tu vi càng lên cao thì danh hiệu khí vận hoàng giả càng mạnh.
Tổng bộ Mệnh Cơ các cách Nam Vực Thiên Thế Giới không xa, hy vọng lần này hiệu suất càng nhanh.
Nghĩ vậy Tần Quân tiếp tục luyện kiếm.
Kiếm thuật của hắn chưa đến trình độ đăng phong tạo cực, tuy Tần Quân có thần thông Trảm Thiên nhưng bên trong không kèm kiếm thuật.
Tần Quân thầm thắc mắc sao cường giả Thần Điện phái đến chưa có động tĩnh gì?
Vì phòng ngừa đánh rắn động cỏ Tần Quân cố ý kêu ba Đại La Lý Nguyên Bá, Khoa Phụ, Cửu Linh Nguyên Thánh giấu hơi thở. Mà đối phương chưa đến Tần Quân cũng lười nghĩ nhiều.
Với tu sĩ thì mấy tháng, mấy năm không dài.
***
Ba ngày sau.
Dương Tiễn khải hoàn trở về, một tay xách nam nhân trung niên áo xám đến trước mặt Tần Quân.
Dương Tiễn cười to bảo:
- Bệ hạ, tiểu tử này là các chủ của Mệnh Cơ các.
Tần Quân đút Thất Tinh Kiếm vào vỏ kiếm, bắt đầu đánh giá người này.
Nam nhân trung niên áo xám đánh giá Tần Quân. Mặc hoàng bào, đầu đội kim quan, giữa trán có hoa văn tử diễm yêu dị, con ngươi màu tím, đúng là tuấn tú như tin đồn, hay cho một vị vạn cổ đế hoàng.
Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Ngươi chính là các chủ Mệnh Cơ các đúng không?
Tần Quân ngồi xuống ghế đá, cười cợt.
Nam nhân trung niên áo xám bị Dương Tiễn trói bằng dây thừng cắn răng nói:
- Ta là các chủ Mệnh Cơ các Nam Vực, Thi Côn. Xin khuyên bệ hạ một câu, đừng vời đến rắc rối không cần thiết cho Nam Vực.
Thi Côn còn tưởng Tần Quân không rành chi tiết của Mệnh Cơ các.
Tần Quân cười nói, ra hiệu Dương Tiễn ngồi xuống:
- Vậy ngươi nói xem sẽ vời đến rắc rối thế nào?
Thi Côn chỉ có tu vi Kim Tiên cảnh, nếu rục rịch gì là sẽ bị Dương Tiễn nhẹ nhàng diệt gọn ngay, càng không cho gã có cơ hội chạy trốn.
Thi Côn trầm giọng nói, lòng rực cháy lửa giận:
- Mệnh Cơ các rất lớn, hơn xa Nam Vực có thể khống chế, hơn nữa mục tiêu của chúng ta chỉ là giao dịch kỳ trân dị bảo và tình báo, luôn là thế lực ở giữa nhưng không có nghĩa là chúng ta sợ ai!
Hết cách, thực lực của Dương Tiễn quá khủng bố, một ngàn hai trăm Thảo Đầu Thần Quân tụ tập lại với nhau toát ra uy thế càng khiến người sợ, Thi Côn đành phải thỏa hiệp.
Tần Quân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi bị Mệnh Cơ các hoàn toàn khống chế?
Thi Côn sửng sốt, không nghe hiểu ý của hắn.
Tần Quân dụ dỗ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn tiến thêm một bước sao?
Thì ra là muốn lôi kéo gã!
Thi Côn tức giận nói:
- Người của Mệnh Cơ các sẽ không mua danh trục tiếng, ham mê quyền lực!
Nghe ngạo cốt hào tình quá ta.
Tần Quân lật tay lấy ra một bình bạch ngọc, lạnh lùng cười:
- Trong này đựng một loại độc dịch tên là Lục Tà Mãng Long, nếu dùng sẽ khiến người mất lý trí, bị tình dục chiếm cứ ý thức. Trẫm sẽ tìm một con heo mẹ cho ngươi ở trước mặt người toàn thành . . .
Thi Côn xoe tròn mắt không tin nổi.
Đường đường là Tần Thánh Đế mà dùng thủ đoạn đê tiện vậy!
Dương Tiễn ngồi bên cạnh khóe môi co giật, nhưng gã không xen vào. Mặc dù Dương Tiễn rất khinh thường loại hành vi này nhưng gã vui lòng làm người xem.
Tần Quân sẽ không sử dụng độc dịch Lục Tà Mãng Long với Thi Côn, hắn chỉ muốn hù gã vậy thôi. Tần Quân chỉ dùng độc chiêu này lên người kẻ thù, Thi Côn không có thù hận sâu gì với hắn, chỉ xung đột về ích lợi.
Nhìn nụ cười tà của Tần Quân làm Thi Côn chìm trong giày vò, gã cứ cảm thấy hắn nói thật.
Hết cách, loại chuyện này đối với ai đều là kích thích rất lớn.
Nếu là sự thật thì đúng là sống không bằng chết, khiến ngoại người ta cười rụng răng.
Tần Quân cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đầu vào trẫm thì vẫn là các chủ Mệnh Cơ các, quan hệ giữa chúng ta sẽ không truyền ra ngoài. Trừ ngẫu nhiên cho Thiên Đình Đại Tần chút phúc lợi ra Thiên Đình Đại Tần cũng sẽ giúp các ngươi. Còn về ngươi sợ đắc tội nguyên Mệnh Cơ các thì không cần lo, có Thiên Đình Đại Tần chống lưng cho ngươi rồi.
Thi Côn rơi vào vòng xoáy phân vân.
Nhìn Thi Côn vẫn không chịu thỏa hiệp, Dương Tiễn mất kiên nhẫn hừ lạnh nói:
- Bệ hạ, nếu như hắn không phục thì trực tiếp giết, đề cử người mới. Trong Mệnh Cơ các có nhiều người như vậy không thể nào tất cả đều xương cứng.
Mặc dù thưởng thức tính cách không khuất phục của Thi Côn, nhưng Dương Tiễn đứng bên phe Tần Quân, gã sẽ không đồng tình Thi Côn.
Thi Côn nghe Dương Tiễn nói xong run cầm cập, gã biết Dương Tiễn nói là sự thật. Nếu Tần Quân tìm người khác trong Mệnh Cơ các chắc chắn có người đồng ý.
Ích lợi và quyền lực khiến người khó thể từ chối.
Tần Quân mở miệng hỏi:
- Mệnh Cơ các các ngươi có bao nhiêu vị Đại La?
Thi Côn ngạc nhiên ngước lên nhìn.
Đại La!
Đó là tin tức người bình thường không thể tiếp xúc đến.
Thánh triều cũ phong tỏa tin tức về Thái Ất cảnh chứ đừng nói là Đại La cảnh.
Thi Côn làm các chủ Mệnh Cơ các Nam Vực từng nghe về truyền thuyết Đại La, không ngờ Tần Quân cũng biết. Thi Côn cứ nghĩ nguyên Nam Vực chỉ một mình gã biết.
Thi Côn cười khẩy nói:
- Đại La đều là đại năng, làm sao có thể đếm bao nhiêu vị?
Thi Côn tưởng đâu Tần Quân không hiểu Đại La đại biểu cho cái gì. Theo Thi Côn biết thì một cường giả Đại La đủ sức khống chế mấy chục vực.
Khóe môi Tần Quân cong lên cười tà:
- Đại Tần có ba Đại La.
Ba Đại La!
Thi Côn trợn to mắt tưởng mình nghe nhầm.
Tần Quân khẽ nói:
- Đây là cơ hội của ngươi, hãy lựa chọn đi. Trẫm và ngươi không có thù hận trực tiếp nên không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi không biết phân biệt thì đừng trách trẫm không khách sáo!