Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 502: Chương 502: Thế nào là thần (2)




- Tốt lắm! Sau này trẫm sẽ khiến ngươi có thể dẫm Thâm Uyên Môn ở dưới chân!

Tần Quân đặt tay lên vai Ám Lãng cười lớn, một câu nói thôi đã khiến cho Ám Lãng nhiệt huyết dâng trào.

Thâm Uyên Môn chính là môn phái đầu tiên của Ám Lãng, tuy rằng gã không sinh ra ở Thâm Uyên Môn, nhưng vẫn luôn xem môn chủ của Thâm Uyên Môn là mục tiêu của mình, sau khi nghe những lời này của Tần Quân thì gã đột nhiên cảm thấy Thâm Uyên Môn thì đã sao chứ?

Bây giờ có ai mà không nhìn ra mục tiêu của Tần Quân chính là Thánh Triều?

Cùng lúc đó, Hằng Nga bắt đầu bay về phía Hồ Ngọc Trí.

Đối mặt với Hằng Nga, Hồ Ngọc Trí chỉ muốn bỏ chạy, nhưng lại ngại mất mặt, ở đây vẫn còn mấy trăm tên tu sĩ vẫn còn chưa bỏ được tà tâm, nếu như truyền ra phong chủ Bắc Tuyết Phong như nàng lại bị người ta dọa tới mức bỏ chạy thì Bắc Tuyết Phong còn mặt mũi gì nữa?

- Ngươi thật sự muốn…

Hồ Ngọc Trí mở miệng uy hiếp, còn chưa nói xong thì Hằng Nga đã xuất hiện trước mặt nàng.

Ba ——

Tiếng động lớn kinh hồn như muốn xé rách màn đêm tĩnh lặng, thân thể của Hồ Ngọc Trí xoay tròn rơi xuống phía dưới, ầm một tiếng rơi vào bên trong cái hố sâu, cát bụi bay lên mù mịt, mấy người Na Tra, Tần Quân và Ám Lãng phải trợn mắt mà nhìn.

Nữ thần thật bưu hãn!

Hằng Nga nâng tay phải lên, từng đạo nguyệt quang giáng xuống từ trên trời, rơi vào lòng bàn tay của nàng, tạo thành từng vòng xoáy quang hoa lấp lánh, bạch y bay bay, vẻ mặt của nàng lại vô cùng lạnh lùng.

- Ta chính là thần, ngươi lại dám miệt thị ta là tà ma!

Thanh âm của Hằng Nga đầy lạnh lẽo, vừa dứt lời, nàng liền phất tay xuống, lốc xoáy do ánh trăng tạo thành liền rời tay, đánh xuống dưới.

Ầm ầm ——

Cường quang lóe lên, bao phủ toàn bộ hố sâu kia, phong lãng cường bạo dồn dập nổi lên khiến cho Tần Quân và Ám Lãng lắc lư suýt ngã trên không trung, bên dưới liên tục truyền tới tiếng la hét thảm thiết khiến cho người ta cảm thấy run rẩy.

Mặt đất rung chuyển kịch liệt, cuồng phong nổi lên dữ dội khiến cho cả màn trời trở nên thảm đạm u tối hơn, tất cả giống như tận thế giáng lâm.

Lực lượng của Thái Ất Kim Tiên cảnh khủng bố là thế!

Mặc dù Hằng Nga chỉ là Thái Ất Kim Tiên cảnh nhất trọng, nhưng mượn nhờ sức mạnh từ ánh trăng, lực phá hoại mà nàng thể hiện ra tuyệt đối là kinh thiên động địa.

Ngay cả Na Tra cũng phải nheo mắt nhìn bóng lưng của Hằng Nga, trong miệng lẩm bẩm:

- Thật là mạnh!

Hằng Nga trong thần thoại sống trên mặt trăng, chưa từng chiến đấu cùng ai, nhưng ở trên mặt trăng, cô độc bao năm dài đằng đẳng, tu luyện nhiều năm như vậy, bản thân Hằng Nga cũng có tu vi rất mạnh.

- Trời ạ…. Hằng Nga quả thật không phải là bình hoa….

Tần Quân thì thào tự nói, trong lòng lại cảm thấy may mắn, những nữ thần vừa xinh đẹp lại có thực lực mạnh mẽ cũng không nhiều, sau này nhất định phải đối đãi thật tốt, không thể khinh suất.

Đối với nữ thần như Hằng Nga, Tần Quân hoàn toàn tự mình hiểu lấy, dùng thủ đoạn nhất định là vô dụng.

Hơn nữa ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hằng Nga thì Tần Quân liền quyết định sẽ tôn kính nàng, còn chuyện tình cảm thì cứ thuận theo tự nhiên, dù sao thì nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.

Sớm hôm làm bạn chính là cách thổ lộ động lòng người đúng không?

Khụ khụ!

Tần Quân lắc đầu, sao đột nhiên lại cảm thấy là lạ thế này?

Thật lâu sau, khi cường quang đã biến mất, ba người Tần Quân rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ tràng cảnh tượng bên dưới, Tần Quân giật mình tới mức đồng tử co rụt lại.

Chỉ thấy cái hố vốn chỉ có đường kính chừng ngàn mét nay đã mở rộng ra đến vài dặm, giống như tất cả thảo nguyên bị đánh sập vài trăm mét vậy, khói bụi mù mịt, tiếng gió lạnh thổi qua trở thành thanh âm duy nhất tồn tại dưới bầu trời đêm.

Dõi mắt nhìn tới, căn bản không hề nhìn thấy thi thể đâu, cũng không nhìn thấy điểm cuối của thảo nguyên, chỉ có thể nhìn thấy bùn đất tán loạn khắp nơi.

Tần Quân không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, lần trước lúc quyết đấu với Bình Thiên Yêu Tôn, hai bên đều tập trung lực lượng, hư hại gây ra cũng không lớn tới cỡ này, khiến cho hắn càng thêm rõ ràng sự cường đại của Thái Ất Kim Tiên cảnh.

- Đi thôi! Tới lúc hồi phủ rồi!

Tần Quân dùng thần thức quét tới, sau khi xác định không còn ai sống sót thì liền cười nói.

Hằng Nga xoay người bay lên đám mây, tựa như tất cả những chuyện này không phải do nàng gây ra.

Lúc này Ám Lãng hãy còn đang kinh ngạc, đây là lần đầu tiên gã gặp phải lực phá hoại khủng bố nhường này.

Na Tra nhanh chóng thôi động mây bay về phía Bình Thiên chi địa, bốn người nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

Chuyện tối nay chắc chắn sẽ tạo nên oanh động khắp chính ma lưỡng đạo, bởi vì phong chủ Bắc Tuyết Phong một trong Chính Đạo Ngũ Hùng đã táng thân ở Hỏa Tận Nguyên.

Trên đường phi hành, Tần Quân bắt đầu để cho hệ thống tiến hành triệu hoán Thần Ma.

- Đinh! Bắt đầu triệu hoán Thần Ma…

Nghe thanh âm nhắc nhở tuyệt vời của hệ thống vang lên, trong lòng Tần Quân cảm khái vô cùng, vừa rồi đáng lẽ nên bảo Hằng Nga nương tay một chút, không biết nếu như giết Hồ Ngọc Trí thì có thể mang tới bao nhiêu điểm kinh nghiệm cho hắn đây?

Bất quá nếu như giữ lại một hơi của Hồ Ngọc Trí, nói không chừng nàng ta có thể kéo Tần Quân chôn cùng.

Thủ đoạn của Kim Tiên cảnh, Hóa Hư cảnh sao có thể đỡ nổi?

Tục ngữ nói, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.

- Có Hằng Nga tiên tử tương trợ, trẫm phỏng chừng mấy ngày nay đều ngủ không yên rồi.

Trong lúc chờ đợi hệ thống triệu hoán, Tần Quân rảnh rỗi tới gần Hằng Nga nói chuyện.

Hằng Nga đứng ở phía sau ba người, nàng khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:

- Đa tạ bệ hạ ngợi khen.

Nàng hơi nhếch môi mỉm cười.

Nhưng nếu như không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện, dễ dàng khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như cự nhân ngoài ngàn dặm.

Nhưng da mặt của Tần Quân còn dày hơn cả trường thành, không hề biết xấu hổ là gì, lại bắt đầu phối hợp tìm chủ đề nói chuyện:

- Hằng Nga tại sao lại giáng xuống từ trên trời, lại còn ẩn nấp bên trong thiên ngoại chi thạch nữa?

- Bởi vì ta vốn ở trên mặt trăng.

Hằng Nga giải thích:

- Ta đột nhiên cảm ứng được ta có một đoạn nhân duyên ở nhân gian, cho nên mới hạ phàm, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ngươi thì ta liền biết ngươi chính là người hữu duyên với ta, ta sẽ đi theo phò tá ngươi.

Tần Quân không khỏi nheo mắt lại, không ngờ thiên ngoại quả thật còn có tồn tại cao hơn.

Lại liên tưởng tới Thánh Đình thượng cổ bị tiêu diệt, chẳng lẽ là do những thần tiên ở thiên ngoại kia gây nên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.