Bồ Đề Tổ Sư ở ngoài cửa nghe xong, bước chân có chút dừng lại, phảng phất như không có nghe được, đi vào trong phòng của Tôn Ngộ Không.
Tần Quân là cố ý nói cho Bồ Đề Tổ Sư nghe.
Ý tứ là, trẫm có thể cho ngươi Pháp lực vô thượng, cũng có thể thu hồi lại.
Bồ Đề Tổ Sư rõ ràng, luận thiên phú, dưới tay Tần Quân có không ít Thần Ma cao hơn hắn.
Tỷ như Phục Hi, Tổ Long, Kỳ Lân Chi Tổ, Thái Thượng Lão Quân, Đế Giang, Cường Lương, Chúc Dung, Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất...
Tuy tâm tính của hắn có chỗ cải biến, nhưng đối với Tần Quân vẫn rất cảm kích.
Không có Tần Quân, nào có hắn ngày nay.
Oanh...
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng oanh minh, chấn động đến toàn bộ khách sạn kịch liệt lay động.
Lý Nguyên Bá khó chịu, chuẩn bị lao xuống, lại bị Tần Quân ngăn cản.
- Hiện ở trước đừng gây chuyện thị phi.
Tần Quân nhẹ giọng nói, mới đến cũng không thể bởi vì việc nhỏ mà gây thù hằn.
Hắn nhắm mắt lại, thần thức quét xuống dưới.
Chỉ thấy trước cửa lầu một đứng hai bóng người, một lão đầu khôi ngô và một thiếu nữ.
Lão giả thân cao hơn hai mét, thể cốt cường tráng như Yêu Vương, người mặc vải thô, khuôn mặt tang thương, râu bạc trắng, không có tóc, ánh mắt đục ngầu, tay trái của hắn nắm một cây Thạch Bổng, như thạch trụ, nện đến bậc thang vỡ vụn, nghĩ đến tiếng oanh minh lúc trước đúng là Thạch Bổng rơi xuống đất tạo thành.
Thiếu nữ bên cạnh như khất cái, thân thể gầy yếu, trên mặt bẩn thỉu, nhưng con mắt thanh tịnh, nếu rửa sạch sẽ, xem chừng cũng là mỹ nhân bại hoại.
Tổ hợp kỳ quái.
Các thực khách ở trong lầu một đều nhìn chằm chằm bọn hắn, ánh mắt bất thiện.
- Vị lão gia này, các ngươi cần gì?
Tiểu nhị lại gần, cười rạng rỡ hỏi.
Người có thể tới Tiên Sơn này tuyệt không phải người chán nản, tuy cách ăn mặc của bọn hắn không được tốt lắm, nhưng lão nhân này khí thế hung hãn, để cho người ta không dám xem thường.
- Cho ta năm đàn rượu trái cây trăm vạn năm!
Lão giả trầm giọng nói, tiếng như hồng chung, không để ý thực khách khác chút nào.
- Có thể an tĩnh chút hay không!
Một tên Ngưu Đầu Đại Hán phẫn nộ hét lên, trực tiếp nện bát ở trên bàn, tu vi Hiển Thánh cảnh trung kỳ bạo phát ra, để thực khách còn lại đều hít sâu một hơi.
Tiểu nhị càng run lẩy bẩy.
Thiếu nữ kia dò xét khách sạn, không bị ảnh hưởng chút nào.
Lão giả thì nhìn về phía Ngưu Đầu Đại Hán, bốn mắt nhìn nhau, tất cả cái bàn đều rung động.
Trên mặt Ngưu Đầu đại hán bắt đầu tràn ra mồ hôi lạnh, phảng phất như nhìn thấy đồ vật khủng bố gì.
Rất nhanh, Ngưu Đầu Đại Hán sợ, đứng dậy chật vật rời đi, để thực khách còn lại xôn xao.
Bằng vào ánh mắt dọa lùi một tên Hiển Thánh?
- A? Tu vi của lão nhân này vậy mà đạt tới Thánh Nhân cảnh trung kỳ!
Lý Nguyên Bá ngạc nhiên nói, để Tần Quân nheo mắt lại.
Đây chính là Nội vũ trụ?
Thánh Nhân khắp nơi trên đất, Hiển Thánh không bằng chó?
- Vị lão gia này, rượu trái cây trăm vạn năm chúng ta cũng chỉ có một vò, hơn nữa còn là chuẩn bị cho Tô Đế Tông.
Tiểu nhị cười khổ nói, đừng nhìn hắn ăn nói khép nép, nhưng tu vi của hắn cũng đạt tới Đại La Thủy Tiên.
- Cho ta đi! Vừa vặn ta chuẩn bị đi Tô Đế Tông bái phỏng!
Lão giả hừ lạnh nói, để tiểu nhị do dự.
Lúc này, Cơ Bất Bại cùng Tử Đạo từ ngoài cửa đi vào.
- Nhường một chút!
Cơ Bất Bại mặt mũi khó chịu nói, Tử Đạo ở bên cạnh sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn, không biết lúc trước bọn hắn đi làm cái gì.
Lão giả quay đầu trừng mắt nhìn Cơ Bất Bại, cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm.
- Cái này thú vị.
Khóe miệng Tần Quân co giật, lão nhân này tính khí hỏa bạo, tính khí của Cơ Bất Bại càng bạo.
- Trừng cái gì? Cẩn thận Lão Tử móc mắt của ngươi xuống!
Cơ Bất Bại hung tợn mắng, tâm tình của hắn đang khó chịu, lão gia hỏa này cũng dám cản đường hắn.
Thiếu nữ khất cái quay đầu nhìn về phía Cơ Bất Bại, khuôn mặt nhỏ lập tức biến đổi, vội vàng lôi kéo lão giả đi qua bên cạnh, đáng tiếc thân thể nhỏ bé của nàng làm sao kéo động lão giả khôi ngô như Yêu Vương kia?