Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1498: Chương 1498: Thiên Hổ Tông, bị tiêu diệt (2)




- Lâm gia thật muốn gà chó thăng thiên!

- Không nhất định, Tần Thiên Đế đắc tội quá nhiều thế lực, quá phong mang tất phá vỡ!

Mấy trăm vạn sinh linh nghị luận ầm ĩ, các cao tầng Lâm gia hai mặt nhìn nhau, tâm tình đều vô cùng phức tạp.

Bọn hắn cũng không nghĩ tới, một trận luận võ chọn rể sẽ dẫn đến một thế lực nhất lưu vẫn lạc.

Một khắc đồng hồ sau, đám người Tần Quân trở về.

Để mấy trăm vạn sinh linh còn chưa tan đi sửng sốt, nhanh như vậy liền trở lại rồi?

Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?

- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh... cơn giận Thạch Vô Song! Thu hoạch được một cơ hội triệu hoán Thần Ma, một cơ hội tử trung đỉnh phong, một lần Thần Ma phó bản, một cơ hội hệ thống ân huệ!

Nghe thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên, khóe miệng của Tần Quân bay lên, Lâm Ngọc Kỳ ở trong ngực vẫn còn trong hoảng hốt, sau lưng Lâm Xuyên mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, thân thể run lẩy bẩy.

Ngắn ngủi một khắc đồng hồ, Thiên Hổ Tông đã không còn tồn tại!

Tần Quân vừa hàng lâm Thiên Hổ Tông, liền cường thế yêu cầu Thiên Hổ Tông phân phát, phàm là kẻ dám phản kháng, đều rơi vào luân hồi.

Thiên Hổ Tông còn lại hai tên Thánh Nhân cũng bị Tôn Ngộ Không một gậy đánh nổ, hình thần câu diệt, mà nguyên thần của Bạch Bào Thánh Nhân cũng bị Tôn Ngộ Không bóp tán, trước khi chết, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tín nhiệm giữa người và khỉ ở đâu?

- Lâm gia chủ, có thể để nữ nhi của ngươi đi theo trẫm hay không, ngày sau trẫm sẽ che chở Lâm gia các ngươi.

Tần Quân ôm Lâm Ngọc Kỳ, nhìn Lâm Xuyên cười nói, nàng này thân thể nhu mì tận xương, mười phần nhẹ nhàng, ôm vào trong ngực, mùi thơm ngát chui vào trong mũi, để tâm tình của Tần Quân vui vẻ.

Lâm Ngọc Kỳ thẹn thùng cúi đầu, ai không ngưỡng mộ anh hùng?

Huống chi Tần Quân vẫn là ở trong lúc nguy cấp đứng ra, thậm chí vì nàng tiêu diệt Thiên Hổ Tông, nàng làm sao có thể không cảm động?

Giận dữ xông quan vì hồng nhan, anh hùng cứu mỹ, thường thường là chuyện xưa rung động lòng người nhất.

Lâm Xuyên giật mình tỉnh lại, liền vội vàng gật đầu nói:

- Không có vấn đề! Ngươi tùy thời có thể mang nàng đi!

Hồi tưởng lại vừa rồi nhìn thấy hết thảy, hắn liền kích động đến không thể khống chế mình.

Hắn không thể tưởng tượng Tôn Ngộ Không mạnh bao nhiêu, Thánh Nhân ở trước mặt Tôn Ngộ Không đều như heo chó.

Hắn đã quyết định, phải một mực ôm lấy Tần Quân.

Cho nên hắn nhìn về phía Tần Quân, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

- Hiện tại trẫm liền mang nàng đi, không bao lâu sau, trẫm sẽ trở về, đến lúc đó Lâm gia các ngươi chờ nhất phi trùng thiên đi!

Tần Quân cười to nói, đang khi nói chuyện, ôm Lâm Ngọc Kỳ đạp không mà đi, Tôn Ngộ Không cùng Lý Nguyên Bá theo sát phía sau, một nhóm bốn người cấp tốc bay ra Lâm gia Tiên Sơn, lưu lại Lâm Xuyên hưng phấn tại chỗ.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ bọn hắn đã diệt Thiên Hổ Tông?

- Không thể nào! Thiên Hổ Tông cách nơi này bao xa?

- Thánh Nhân nhất niệm có thể đi chân trời góc biển, chúng ta cho rằng xa xôi, nhưng đối với bọn hắn mà nói căn bản tính không là gì.

- Ti... chẳng lẽ Thiên Hổ Tông thật bị diệt?

Mấy trăm vạn sinh linh kinh nghi, nếu Thiên Hổ Tông bị diệt, như vậy Tần Thiên Đế thật muốn danh chấn Nội vũ trụ rồi.

Đầu tiên là Thánh Môn, lại là Thiên Hổ Tông, nghe nói ngay cả Cổ Phật giới cũng bị Tần Thiên Đế lấn ép qua.

- Lâm gia chúng ta muốn quật khởi! Muốn quật khởi!

Lâm Xuyên phảng phất như bị điên, hưng phấn kêu, nắm chặt song quyền, còn nhìn các cao tầng của Lâm gia bay đi.

Việc này về sau trở thành thiên cổ giai thoại lưu truyền Lâm Thánh Tiên vực, Tần Thiên Đế vì mỹ nhân diệt cường tông, dẫn tới vô số hậu bối hướng tới không thôi.

Một bên khác, đám người Tần Quân cấp tốc trở lại khách sạn mà đám người Hậu Thổ, Dương Tiễn đang ở.

Nắm tay của Lâm Ngọc Kỳ, Tần Quân cười nói:

- Ngươi không sợ sao?

Lâm Ngọc Kỳ chớp chớp đôi mắt đẹp, nhẹ giọng hỏi:

- Sợ cái gì?

- Vạn nhất trẫm không đối tốt với ngươi, vạn nhất trẫm mang ngươi đến địa phương nguy hiểm thì sao?

Tần Quân trêu tức hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.