Hắc Điệp Tiên Tử thử ăn linh đan diệu dược nhưng hiệu quả sớm yếu đi. Nàng là Đại La Kim Tiên cảnh từ mấy vạn năm trước đã đến tuổi thọ, vì Đại La Kim Tiên cùng lắm sống mười vạn năm. Với phàm nhân thì mười vạn năm bằng trường sinh.
Hắc Điệp Tiên Tử dựa vào thiên tài địa bảo mới sống thêm ba, bốn vạn năm. May mắn rốt cuộc nàng đợi được Tần Quân, dù đại hạn đến thì nàng không hối hận.
Nàng hoàn thành lời hứa mười ba vạn năm trước với sư phụ, nhưng trong lòng Hắc Điệp Tiên Tử rất khó chịu. Đã hoàn thành lời hứa, lòng nàng yêu Tần Quân càng nhiều hơn.
Tần Quân xụ mặt xuống, trước kia Hắc Điệp Tiên Tử ra vẻ tự tin đa tình trước mặt hắn, giờ nàng ốm yếu bất lực nằm trên giường, so sánh giữa xưa và nay khiến người đau lòng.
Tần Quân cố gắng hết sức dịu dàng nói:
- Còn có cách, đó là để nàng thành tiên!
Hắc Điệp Tiên Tử run rẩy.
Thành tiên?
Lòng Hắc Điệp Tiên Tử cay đắng, việc này khó còn hơn tìm tiên đan nghịch thiên sửa mệnh.
Tần Quân nhẹ giọng nói:
- Cổ Tiên giới có Thiên Thư, chỉ cần dùng tinh huyết của nàng viết tên nàng là sẽ xếp vào hàng tiên ban.
Tần Quân không nói dối, bảng Phong Thần trong thần thoại Hoa Hạ cũng giống Thiên Thư, có liên quan trực tiếp với thiên đạo nhưng có chỗ khác. Nếu thành tiên, hễ không gặp cường địch thì sống ngang với trời.
Hắc Điệp Tiên Tử nghe vậy lòng dấy lên hy vọng.
Nhưng muốn viết tên vào Thiên Thư khó khăn biết bao.
Quá khứ Tần Quân ngã xuống trước thần tiên, chết không có chỗ chôn.
Kiếp này Tần Quân chỉ là Thái Ất Kim Tiên, Hắc Điệp Tiên Tử có chờ được không?
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Tần Quân:
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Viết Hắc Điệp vào Thiên Thư. Nhiệm vụ cụ thể: Hắc Điệp Tiên Tử sắp đến đại hạn thọ mệnh, nếu túc chủ viết tên của nàng vào Thiên Thư là cứu nàng, sẽ được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần cơ hội nghe đạo, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao!]
Lần đầu tiên xúc phát công năng nghe đạo từ khi hệ thống thăng cấp, nhưng Tần Quân không để ý tới, hắn lo trấn an Hắc Điệp Tiên Tử.
Kiếp trước lúc chưa chọc giận thần tiên thì Tần Quân ngẫu nhiên đi thiên ngoại, có biết đôi chút về Cổ Tiên giới, biết sự tồn tại của Thiên Thư.
Ở thiên ngoại Thiên Thư là thứ vô số sinh linh thèm muốn.
Nó đại biểu thành tiên, đại biểu trường sinh bất tử.
Tần Quân an ủi:
- Sau này trẫm sẽ đạp vó chinh phạt Cổ Tiên giới, nàng nghĩ mười ba vạn năm nay trẫm làm cái gì? Tuy bây giờ tu vi của trẫm không cao nhưng bố cục đủ để đảo điên Cổ Tiên giới!
Tần Quân không thể nói ra sự tồn tại của hệ thống, vừa lúc lấy khoảng trống mười ba vạn năm giải thích sự tồn tại của Thiên Đình Đại Tần.
Hắc Điệp Tiên Tử nghe vậy đôi mắt giấu sau kẽ tay phát ra tia sáng, đó là tia sáng hy vọng.
Tần Quân cười nói:
- Thiên Thư là mệnh mạch của Cổ Tiên giới . . .
Tần Quân kể cho Hắc Điệp Tiên Tử nghe lai lịch của Thiên Thư, hắn nói càng nhiều càng cho nàng hy vọng.
Cùng lúc đó.
Trong Nam Vực Thiên Thế Giới xa xôi, Thiên Mệnh Đại Đế xé rách bình chướng không gian, bước vào.
Mặt Thiên Mệnh Đại Đế lạnh lùng nhìn xuống các bóng người bay tới bay lui bên dưới, trào phúng:
- Phồn vinh thật.
Bởi vì sau ngày hôm nay cõi yên vui này sẽ biến thành phế tích.
Nghĩ xong Thiên Mệnh Đại Đế lấy ra huyết cầm, tay trái nâng, tay phải đánh đàn. Tiếng cầm vang lên, từng đợt huyết nhẫn bắn ra.
Vù vù vù vù vù!
Vô số huyết nhẫn bắn đi đảo bay xung quanh, tốc độ siêu mau. Các sinh linh trên những đảo bay không kịp phản ứng đã bị bắn trúng.
Trong phút chốc tiếng nổ liên tiếp, các hòn đảo bay bị nổ nát, tiếng hét chói tai rộ lên. Đảo bay bị đánh trúng thì không sinh linh nào may mắn thoát khỏi.
Thiên Mệnh Đại Đế ra tay, hơi thở Nhập Thánh cảnh bao trùm nguyên Nam Vực Thiên Thế Giới, kinh động tất cả sinh linh.
Tiếng quát tức giận của Bồ Đề Tổ Sư:
- Nhãi ranh, ngươi dám!?
Trong lúc lão tọa trấn mà Thiên Mệnh Đại Đế dám lạm sát vô tội, không thể tha thứ!
Dứt lời Bồ Đề Tổ Sư từ chân trời đạp sen vàng ung dung đi tới, một bước vượt mấy vạn thước.
Con ngươi Thiên Mệnh Đại Đế co rút:
- Nhanh quá!
Lòng Thiên Mệnh Đại Đế hừng hực chiến ý, không lùi ngược lại tiến lên.
Thiên Mệnh Đại Đế cất huyết cầm, đôi tay đỏ rực như bàn tay quỷ, thánh cốt hiển uy tỏa huyết quang chói mắt.
Thiên Mệnh Đại Đế nhìn Bồ Đề Tổ Sư, cười gằn, hai mắt tràn đầy sát ý, sắc đỏ nhuộm tròng mắt âm trầm khiếp người:
- Bồ Đề! Hôm nay đánh bại ngươi trước sau đó ta sẽ tìm Yêu Hoàng rửa nhục, ta muốn cho toàn thiên hạ biết ta mới là thiên mệnh hướng về!
Sau khi đột phá Nhập Thánh cảnh là Thiên Mệnh Đại Đế lấy lại tự tin, có lẽ vì thánh cốt của Đế Tôn ảnh hưởng, làm lòng tự tin của gã phình to hơn trước.
Mặt Bồ Đề Tổ Sư không biểu tình nghe Thiên Mệnh Đại Đế gào thét, vung phất trần quất gã.
Tiếng không khí nổ liên miên không dứt bên tai, con ngươi Thiên Mệnh Đại Đế co rút, gã chưa kịp phản ứng đã bị phất trần quất trúng mặt. Lực lượng cường đại đánh bay Thiên Mệnh Đại Đế, miệng hộc máu.
Bùm!
Thiên Mệnh Đại Đế bay nhanh ra xa mấy vạn thước đụng vào bình chướng không gian, bay ra Nam Vực Thiên Thế Giới.
Bồ Đề Tổ Sư thật sự nổi giận, lắc người biến mất tại chỗ.
Thân hình Thiên Mệnh Đại Đế như cầu vồng bay qua núi cao hiệp cốc, vụt qua thảo nguyên sông lớn, đụng bể các ngọn núi cao. Thiên Mệnh Đại Đế bay vào từ phía đông Tây Vực không lâu sau lại bay ra, một đường bay nhanh thế không thể đỡ, nhiều sinh linh dọc đường gã bay bị gió rít cắt nát bấy rơi rụng trên cao.
Lực lượng của Hiển Thánh cảnh hậu kỳ mạnh biết bao, đổi lại cường giả Đại La cảnh bình thường rất có thể đã bị đánh nát.
Thiên Mệnh Đại Đế vào Nhập Thánh rồi vẫn bị đánh hết sức chật vật.
Bùm!
Thiên Mệnh Đại Đế đập vào ngọn núi cao năm ngàn trượng, lòng núi nứt ra các khe hở suýt vỡ nát.
Thiên Mệnh Đại Đế cắn răng mở to mắt, đập vào mắt là Bồ Đề Tổ Sư tựa như ngọn núi hùng vĩ chặn ánh mặt trời.
Mặt Bồ Đề Tổ Sư không biểu tình nhìn xuống Thiên Mệnh Đại Đế, mắt lão lạnh băng như mũi tên nhọn đâm vào mắt gã, làm gã không dám đối diện.
Bồ Đề Tổ Sư hừ lạnh một tiếng:
- Không biết tự lượng sức mình!
Người Thiên Mệnh Đại Đế run rẩy.
Không thể nào!
Sao Bồ Đề Tổ Sư mạnh vậy được?
Huyết quang trong mắt Thiên Mệnh Đại Đế gần như thành thực chất, tâm cảnh của gã vỡ nát.
Thiên Mệnh Đại Đế cứ nghĩ đột phá Nhập Thánh là có thể đối kháng lại Bồ Đề Tổ Sư, không ngờ ở trước mặt lão thì gã vẫn không chịu nổi một kích.