Thường Thiến Thiến lại gần, lộ vẻ đáng thương hỏi. Những buổi tối trước đó, nàng cùng Thường Hạo chạy nạn, khiến cho nàng trong lúc ngủ cũng không dám thả lỏng. Nàng rất sợ Thường Hạo nổi lên tâm tư xấu xa. Cũng may Thường Hạo không xé rách lớp da mặt giả nhân giả nghĩa.
Theo Thường Hạo, Thường Thiến Thiến sớm muộn sẽ gả cho hắn. Nhất thời nóng vội, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện lớn.
Mục tiêu của hắn là toàn bộ Huyền Linh Tông!
Thường Hạo lặng lẽ không lên tiếng, đi tới dưới một cây đại thụ, luyện công điều dưỡng thân thể.
Sau khi tắm xong, tinh thần Tần Quân sảng khoái. Hắn kéo bộ áo tù nhân bị ướt lên bờ, sau đó cầm trang phục cấm vệ đi tới trong rừng cây thay.
Sau khi thay xong trang phục của cấm vệ, toàn thân Tần Quân dường như sống lại, tướng mạo tuấn mỹ. Mái tóc ướt trái lại khiến hắn tăng thêm một phần tà mị. Nhìn hắn đi tới, miệng Thường Thiến Thiến thoáng mở ra.
Không nghĩ tới tên này bộ dạng túi da lại rất được.
Chí ít so với Thường Hạo, cũng không tệ.
Thậm chí bởi vì hắn đột phá Trúc Cơ Cảnh, khí chất so với Thường Hạo càng xuất trần hơn. Nhất là dưới đôi mày kiếm, hai mắt hắn lấp lánh có thần. Thường Thiến Thiến nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Đương nhiên, tất cả là căn cứ vào biểu hiện cường thế của Tần Quân lúc trước. Bằng không bề ngoài cho dù tốt, cũng không có cách nào hấp dẫn được Thường Thiến Thiến.
- Đát Kỷ, buổi tối ngủ cùng ta, ta sợ.
Tần Quân chẳng biết xấu hổ, tiến đến trước mặt Đát Kỷ, cười hắc hắc nói. Thường Thiến Thiến nghe được thầm mắng vô sỉ.
Có Thường Thiến Thiến và Thường Hạo ở đó, Tần Quân tất nhiên không tiện phát sinh một ít chuyện vui vẻ với Đát Kỷ.
Đêm đó, Đát Kỷ bắt tới ba con thỏ rừng nướng lên. Bởi vì nhìn Thường Hạo không vừa mắt, Tần Quân không có chia thỏ nướng cho hắn, khiến cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù Thường Thiến Thiến cho cho hắn, hắn cũng không muốn nhận.
Nam nhân phải có tôn nghiêm!
Thường Hạo lặng lẽ ăn lương thực phụ trong tay. Trong lòng hắn lại mắng mười tám đời tổ tông Tần Quân một lượt.
Sau khi ăn xong thỏ nướng, ba người Tần Quân mệt mỏi liền dựa vào một cây đại thụ, chìm vào giấc ngủ. Đát Kỷ ngồi ở chính giữa, Tần Quân và Thường Thiến Thiến dựa ở hai bên nàng. Thường Hạo thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi.
Suốt đêm không nói chuyện. Tuy rằng nơi hoang dã thường xuyên truyền đến tiếng dã thú gào thét, nhưng bởi vì tinh thần quá mệt mỏi, Tần Quân ngủ rất say.
...
Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, Tần Quân cảm giác mũi rất ngứa. Sau đó hắn chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là khuôn mặt tươi cười của Thường Thiến Thiến. Bởi đến quá gần, hắn sợ đến mức trực tiếp đứng phắt dậy. Thường Thiến Thiến cũng bị đẩy cho, đặt mông ngồi dưới đất.
- Em gái nàng! Mới sáng sớm chơi cái gì kinh hồn vậy!
Tần Quân mắng, đồng thời tay phải không ngừng vỗ về phía ngực. Trái tim đập quá nhanh.
- Ngươi dám mắng sư muội ta!
Cách đó không xa Thường Hạo nhất thời không vui. Hắn bước mấy bước, đi tới trước mặt Tần Quân, hình như muốn động thủ.
Hiện tại Tần Quân đã đột phá Trúc Cơ Cảnh tầng bốn, cũng không sợ hắn. Lúc này Tần Quân liền trừng mắt mắng:
- Ngươi không phục sao? Vậy tới đi!
Thường Hạo tức giận đến toàn thân run rẩy. Hắn chỉ là muốn biểu hiện một chút, không nghĩ tới Tần Quân cứng rắn như thế.
Trúc Cơ Cảnh và Luyện Khí Cảnh tuy rằng cảnh giới nối liền, nhưng khác nhau một trời một vực. Đừng nói hắn giờ phút này, cho dù hắn ở dưới trạng thái toàn thịnh, cũng không có tự tin tuyệt đối có thể đánh thắng Tần Quân.
- Được, ta xin lỗi. Ai cho ngươi ngủ nướng như vậy!
Thường Thiến Thiến phủi mông một cái đứng lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng viết đầy hai chữ không vui. Nàng chỉ là muốn trêu chọc Tần Quân một chút. Làm sao biết được hắn lại có phản ứng lớn như vậy.
Tần Quân nhìn lướt qua một vòng, phát hiện Đát Kỷ đang ở bên bờ sông cười mà như không cười, nhìn hắn. Hắn nhất thời hiểu rõ mình là người tỉnh lại cuối cùng. Hắn nhìn mặt trời ở trên cao. Chắc hẳn đã sắp tới chín giờ.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, giả ho một tiếng, nói:
- Chúng ta lên đường đi!
- Ngươi cũng sẽ không có ý tứ à!
Thường Thiến Thiến che miệng cười nói.
Người gian không phá!
Tần Quân buồn bực suy nghĩ. Thường Hạo nhìn thấy được hai người trò chuyện tiếng cười liên tục vang lên, lại không khỏi cảm thấy tức giận.
- Sư muội! Sư ca giúp sư muội trút giận, sư muội thế nào lại không trò chuyện với ta vậy!
Thường Hạo bi thương căm phẫn nghĩ. Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Hắn chỉ có thể xanh mặt đứng ở sau lưng Thường Thiến Thiến.
Sau đó Tần Quân ở bên hồ rửa mặt xong, liền dẫn đoàn người rời đi.
Vị trí của Huyền Linh Tông vừa lúc ở trên đường đi về Vương Đô.
Nhóm bốn người biến mất ở trong rừng cây. Dọc đường đi, Tần Quân đều đang suy nghĩ Hạo Thiên Khuyển khi nào mới xuất hiện.
Đây chính là một cường giả Địa Tiên Cảnh đấy!
Có Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh, thế lực hộ vệ của hắn sẽ càng mạnh mẽ. Thậm chí trèo lên đánh toàn bộ vương quốc Càn Nguyệt!
- Đúng rồi. Những thủ hạ khác của Hạ Hầu Ân ở nơi nào?
Tần Quân vừa đi vừa nhìn về phía Thường Thiến Thiến hỏi. Thủ cấp của Hạ Hầu Ân còn đang ở trong nhẫn trữ vật của hắn. Nếu như gặp phải loạn tướng khác, hắn sẽ lấy thủ cấp của Hạ Hầu Ân ra, trước kéo thù hận, sau lại quét giá trị kinh nghiệm.
phương án tác chiến hoàn mỹ, Tần Quân cũng sắp cảm động trước chính mình.
- Không biết. Bởi vì bình thường Hạ Hầu Ân bị đại tướng quân Nam Mãnh truy sát. Binh sĩ thủ hạ càng ngày càng ít. Không có ai biết đại bản doanh của hắn. Mỗi lần hắn xuất hành đều chỉ dẫn theo hơn mười người.
Thường Thiến Thiến lắc đầu nói.
Tần Quân không khỏi gật đầu. Nếu như Hạ Hầu Ân thật sự có đội quân quy mô lớn, chắc hẳn đã sớm làm phản. Sao có thể chịu cảnh quanh năm bị đội quân của vương quóc truy sát như vậy?
Hơn nữa hành vi Hạ Hầu Ân phạm tội tàn nhẫn chắc hẳn cũng có thể thu hút người gia nhập vào đội ngũ của hắn.
- Ai!
Tần Quân thất vọng thở dài nói.
Thường Hạo đi ở phía sau cùng, khóe miệng giật một cái. Hắn thấy, Tần Quân chính là đang giả vờ trâu bò.
Cho rằng mình giết được Hạ Hầu Ân đã là rất nổi bật sao?
Nếu không có Đát Kỷ ra tay, Tần Quân căn bản không phải là đối thủ của Hạ Hầu Ân.
Dù vậy, hắn có chán ghét Tần Quân thế nào đi nữa, cũng không dám động thủ.
Một đường không nói chuyện.
Tới gần buổi trưa, bốn người vượt qua một ngọn núi nhỏ, đi tới trên Hoang Nguyên. Đưa mắt nhìn lại, Hoang Nguyên vô biên vô hạn, dường như không có điểm cuối, khiến người ta cảm giác tuyệt vọng. Trên bầu trời xanh cũng không thiếu yêu thú cầm loại đang bay. Thể hình bên ngoài của nó khiến người ta khiếp sợ tới cực độ.