Giá trị kinh nghiệm ban đầu không có bị xóa đi.
Tần Quân nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời hắn xem như cũng hiểu rõ, Kim Đan Cảnh mỗi khi đột phá một tầng, cần giá trị kinh nghiệm nhiều hơn năm vạn so với tầng trước. Hắn một ngày tu luyện nạp khí, tối đa tăng hai ba trăm giá trị kinh nghiệm. Đây là ỷ vào uy lực của công pháp thiên phẩm. Nếu như sử dụng Luyện Khí Quyết, một ngày tăng một điểm. Có thể thấy được Kim Đan Cảnh đột phá mỗi tầng có bao nhiêu khó khăn.
Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đứng dậy. Toàn thân hắn đều là mồ hôi lạnh. Lúc trước luyện công thống khổ khiến cho hắn nhớ tới thân thể cũng không khỏi run lên.
- Các ngươi thế nào còn chưa đi?
Tần Quân nhìn thấy được bốn gã tu sĩ đang ở cách đó không xa, nhíu mày hỏi. Sắc mặt hắn có chút không tốt.
Người trung niên mặc cẩm phục dẫn đầu vội vàng giải thích:
- Chúng ta quan sát công tử không tầm thường như vậy, muốn kết giao một hồi mà thôi.
Kết giao?
Trên mặt Tần Quân không khỏi lộ ra vẻ hài hước. Hắn cười nhạt nói:
- Các ngươi không hận ta cướp đi đóa hoa này sao?
- Thiên tài địa bảo, cường giả có, chúng ta làm sao có thể oán hận?
Năm người mặc cẩm phục cười nói. Nói đùa, Lý Nguyên Phách đứng ở bên cạnh, bọn họ dám nói hận sao?
Lúc này, tu sĩ thấp béo nhanh mồm nhanh miệng chỉ vào Hắc Độc Mê Hoa đã héo rũ, nói:
- Có thể lưu nó lại cho chúng ta hay không. Tuy rằng nó đã héo rũ, nhưng vẫn có thể làm nguyên liệu thuốc. Một vị hậu bối của chúng ta bị cừu gia đánh trọng thương, cần phải có Hắc Độc Mê Hoa luyện dược.
Trong lòng Tần Quân không khỏi có chút xấu hổ. Xem ra chính mình thiếu chút nữa gián tiếp hại chết một người.
Tuy rằng nơi này là thế giới Thần Ma mọc lên như rừng, nhưng hắn vẫn có nguyên tắc chuẩn của mình. Dù sao Hắc Độc Mê Hoa đối với hắn đã vô dụng. Vậy thì đưa qua, thuận nước giong thuyền. Vì vậy hắn xua tay cười nói:
- Các ngươi cứ việc cầm đi.
Ánh mắt bốn người không khỏi liền sáng ngời. Thật không nghĩ tới Tần Quân dễ nói chuyện như vậy. Tu sĩ thấp béo vội vàng chạy tới ngắt lấy Hắc Độc Mê Hoa, để tránh Tần Quân đột nhiên đổi ý.
- Tại hạ là Tô Minh Sinh. Chúng ta chính là Thương Lam Tứ Hiệp.
Người trung niên mặc cẩm phục chắp tay hành lễ nói.
Thương Lam Tứ Hiệp?
Danh hiệu thật hay.
Trong lòng Tần Quân thầm nôn mửa. Vương quốc Thương Lam, vương quốc Càn Nguyệt thậm chí hoàng triều Nam Trác đều chịu sự quản lý của trận doanh chính đạo, cho nên thịnh hành hiệp phong. Đương nhiên bản chất vẫn là cá lớn nuốt cá bé. Cường giả sẽ không bận tâm tới những điều này.
Dựa theo truyện ký Tần Quân đọc được, thế giới này phân chia chính ma thật ra rất đơn giản. Chính đạo giết người vui vẻ, ma đạo thủ đoạn tàn nhẫn. Mọi người đều là vì lợi ích của mình mà sống.
- Ta là Trần Đại!
- Ta là Trần Nhị!
Tu sĩ song sinh tự giới thiệu bản thân mình, khiến cho Tần Quân không khỏi nhớ tới hoạt họa não tàn nào đó ở kiếp trước (animation).
Tu sĩ thấp béo hái xong Hắc Độc Mê Hoa, sau đó cũng đi tới tự giới thiệu:
- Mỗ là Tôn Lăng, ra mắt thiếu hiệp.
- Ta là Tần Quân.
Tần Quân chắp tay cười nói. Nhưng hắn vừa nói ra tên của mình, lại khiến cho bốn người Tô Minh Sinh giật mình kinh ngạc.
Tô Minh Sinh chắp tay hỏi:
- Là tam hoàng tử của vương quốc Càn Nguyệt?
Tần Quân khẽ gật đầu, khiến cho bọn họ không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Tôn Lăng cảm thán nói:
- Không hổ danh là thiên tài Nhân Bảng. Tuổi nhỏ như vậy đã đột phá Kim Đan Cảnh. Lão Tô, hắn lại còn xuất chúng hơn cả con trai ngươi.
- Đúng vậy. Đứa con trai không nên thân của ta tự cho rằng mình là trở thành đệ nhất thiên tài của vương quốc liền đắc chí. Nhưng so với Việt Vương thực sự kém xa.
Tô Minh Sinh thổn thức không thôi.
Đệ nhất thiên tài của vương quốc?
Lẽ nào con của hắn là Tô Liệt Kiếp?
Tâm thần Tần Quân thoáng động, sau đó lắc đầu cười nói:
- Các vị không cần cất nhắc ta. Được rồi, ta cũng phải tiếp tục lên đường. Nước trong núi xanh, lần sau hữu duyên gặp lại sau!
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi. Lý Nguyên Phách theo sát phía sau.
Nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ rời đi, bốn người trong tâm xúc động vạn phần.
- Thật hay cho một câu nước trong núi xanh. vương quốc Càn Nguyệt chắc chắn phải sẽ bởi vậy mà quật khởi.
Trong lòng Tô Minh Sinh thầm cảm thán. Thân phận của Tần Quân đặc biệt. Nếu như là con cháu tông môn còn tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn là hoàng tử. Nếu như không có bất ngờ, sau này hắn nhất định là hoàng đế.
Tôn Lăng vỗ đầu cả kinh kêu lên:
- Lão Tô, con trai ngươi hình như ở Lạc Nhai Quan chờ Tần Quân, chuẩn bị khiêu chiến hắn.
- Ta ngất! Thật hay giả vậy?
Tô Minh Sinh nhất thời không bình tĩnh được nữa. Tuy rằng Tô Liệt Kiếp chính là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ở vương quốc Thương Lam, nhưng dù sao không đột phá Kim Đan Cảnh. Cùng Tần Quân đã đột phá Kim Đan Cảnh căn bản không có cách nào so sánh mà.
Ngay cả Trần Đại và Trần Nhị cũng ném về phía Tô Minh Sinh ánh mắt thông cảm.
Con trai tìm đường chết!
Đặc biệt là bọn họ nhìn thấy được biểu hiện của Lý Nguyên Phách sau đó cũng không dám đối địch với Tần Quân. Lấy thái độ tự phụ của Tô Liệt Kiếp rất có khả năng sẽ chọc cho Tần Quân tức giận. Đến lúc đó hắn có bị Tần Quân giết chết, Tô Minh Sinh cũng không có cách nào báo thù.
- Đi! Chúng ta chia ra hai đường. Các ngươi mang Hắc Độc Mê Hoa về, ta đi Lạc Nhai Quan.
Tô Minh Sinh trầm giọng nói. Ba vị huynh đệ tất nhiên sẽ không phản bác.
Bên kia, Tần Quân và Lý Nguyên Phách đi ra khỏi sương mù dày đặc cùng đội ngũ tập hợp lại.
- Điện hạ, ngươi không gặp phải nguy hiểm gì chứ?
Giả Tuân vội vàng tới gần, khẩn trương hỏi. Hiện tại hắn đã xem Tần Quân thành hy vọng của vương quốc. Hắn không muốn nhìn nhìn thấy Tần Quân có một kết cục ba dài hai ngắn.
Tần Quân xua tay cười nói:
- Không có việc gì, ta còn đột phá. Hiện tại đã Kim Đan Cảnh tầng ba!
Thời điểm nên thể hiện thì phải thể hiện!
Nhân sinh đắc ý cần phải thể hiện, bằng không có khác gì so với cá mặn?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn. Năm người Diệp Hiên và Tần Vân còn thiếu chút nữa quỳ xuống.
Nhất là Tần Vân. Hắn nhìn Tần Quân đột phá Kim Đan Cảnh. Hiện tại Tần Quân đã bay vọt Kim Đan Cảnh tầng ba, hắn vẫn bồi hồi ở Luyện Khí Cảnh. Chênh lệch to lớn khiến cho hắn muốn chết.
Có còn là huynh đệ ruột thịt nữa sao?