Vèo ——
Đúng lúc này La Quỳ chợt nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng xé gió, gã bất giác tránh ra, chỉ thấy một cây thiết bổng mang theo thủ chưởng bay ngang qua mặt gã, rõ ràng là do Vũ Vương Sóc và Lý Tồn Hiếu.
- Ngươi dám!
La Quỳ lại càng tức giận hơn nữa, một tên tu sĩ Địa Tiên cảnh nho nhỏ mà cũng dám đánh lén gã.
Lý Tồn Hiếu cười lạnh nói:
- Không phục à?
Mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến cho La Quỳ triệt để phát điên, lửa giận trong lòng bốc lên như núi lửa phun trào không thể dằn xuống được nữa.
La Quỳ dẫm chân thật mạnh rồi bay vọt về phía Lý Tồn Hiếu, nắm đấm lớn như đầu người cũng sắp nện lên mặt của Lý Tồn Hiếu, tốc độ của gã nhanh tới mức Lý Tồn Hiếu đều không kịp phản ứng.
Rầm!
Lôi Chấn Tử giống như thiên thần hạ phàm tung cước đá bay La Quỳ, khiến cho Lý Tồn Hiếu thoát được một kích trí mạng trong đường tơ kẽ tóc.
Bên kia, thiên binh vẫn còn đang tàn sát trăm vạn đại quân của Chính Khí Minh.
Chính Khí Minh khí thế hung hãn, nhân số rất dọa người, nhưng tổng thể thực lực cao nhất cũng chỉ có Kim Đan cảnh, đương nhiên trăm vạn tu sĩ Kim Đan cảnh đủ để cho hoàng triều nghe tin đã sợ mất mật, nhưng ở trước mặt mười vạn thiên binh có tu vi Thuế Phàm cảnh thì lại yếu ớt không đáng nhắc tới.
La Quỳ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong không cách nào đánh trả được, bị Lôi Chấn Tử đánh cho không kịp trở tay, giống như quả bóng bị đá bình bịch, thân hình cả hai không ngừng di chuyển khắp từ trên trời xuống mặt đất, mặt đất bị đập ra một đống hố to nhỏ khác nhau, tràng diện có tư thế giống như trời long đất lở.
- Trận chiến này đánh dễ dàng như vậy sao?
Tần Quân cảm thán nói, đám người Thân Công Báo và Lưu Bá Ôn nghe thấy thì hai mắt nhìn nhau, thân là mưu thần, lại không có cơ hội bày mưu tính kế cho chiến trận, khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác bi ai.
Du Phượng Hoàng, Vọng Tuyết, Mạc Huyền Phong, Vọng Diễm dẫn theo một đội người đi tới trên tường thành, nhìn vào tình hình chiến đấu ở phía trước, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ rung động.
Trận đại chiến trên trăm vạn người về mặt thị giác đúng là khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.
Đừng nói là trên trăm vạn tu sĩ kia, toàn bộ Thủ Sát Thành giống như rung chuyển mãnh liệt, mặt đất trước cửa thành bốn bề đều rạn nứt nặng nề, từng vết rạn sâu hun hút kéo dài chằn chịt, máu chảy thành sông, thi thể bên phía Chính Khí Minh ngày càng chất chồng nhiều vô kể.
- Thực lực của thiên binh vệ quả nhiên danh bất hư truyền.
Thân Công Báo cảm thán nói, mấy ngày nay gã thường xuyên nghe thấy người khác tâng bốc thiên binh vệ lên thành thần binh, lúc đầu gã còn có chút không tin, nhưng lúc này xem như hoàn toàn tin tưởng.
Mười vạn thiên binh vệ tụ lại cùng một chỗ, thiên đình thần uy khiến cho bọn họ thoạt nhìn giống như mười vạn tu sĩ Hóa Hư cảnh.
- Chết đi cho ta!
Lôi Chấn Tử lại nện xuống thêm một côn, đánh cho La Quỳ đã cận kề cái chết nện mạnh xuống mặt đất, sống chết chưa rõ.
- Mau chạy đi! La trưởng lão chết rồi!
- Cố gắng kiên trì đi, lỡ như La trưởng lão không chết thì sao?
- Cút đi, nếu như còn ở lại nữa thì chúng ta đều sẽ chết hết!
- Đúng đó, mạng sống quan trọng hơn!
- Cứu ta với….
Nhìn thấy La Quỳ bị đánh bại, hơn mấy chục vạn tu sĩ Chính Khí Minh còn lại không thể nào chống chọi nổi nữa, bắt đầu có người lục tục bỏ chạy, có người dẫn đầu thì tần suất nháy mắt liền tăng lên, đại quân Chính Khí Minh tới đây liền tan ra.
Tần Quân mỉm cười, tuy rằng trận chiến này khá nhẹ nhàng, nhưng lại có ý nghĩa trọng đại, Chính Khí Minh khí thế không thể đỡ lại thua trước Thủ Sát Thành, đây chính là một tín hiệu, một tín hiệu uy chấn ở vô chủ chi địa này.
Chính Khí Minh không bằng Tần Đế hắn!
Viên Hồng đột nhiên truyền âm nói:
- Bệ hạ, có cần ta ra tay hay không, tránh cho tên La Quỳ kia bỏ chạy mất.
Tần Quân nghe xong thì gật đầu, mẹ nó, ngẫm kỹ lại mới phát hiện không chỉ một lần để cho kẻ thù bỏ trốn sau khi kết thúc đại chiến, lại thêm mấy lần nữa chắc hắn sẽ bị người đời mắng chết mất.
Sau khi có lệnh, Viên Hồng nhanh chóng bay về phía cái hố mà La Quỳ nằm, các thiên binh vệ cũng bắt đầu lùi lại, việc xử lý chiến trường cỏn con này đương nhiên không cần bọn họ tự mình làm.
Thấy vậy, Tần Quân liền gọi Man Tượng Vương bay về.
Nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, Lưu Bá Ôn cười khổ nói:
- Đi theo bệ hạ, thoải mái tới mức khiến ta không biết phải nên khóc hay cười mới đúng.
Du Phượng Hoàng cười nói:
- Cứ yên tâm đi, ngoại trừ chiến tranh ra, còn rất nhiều chuyện cần ngươi giúp đỡ mà, ngươi không rãnh rỗi được đâu.
Tài năng của Lưu Bá Ôn nàng nhìn thấy rõ ràng, thường xuyên cảm thán không biết Tần Quân có thể kiếm đâu ra được một vị hiền năng như thế, ngoại trừ để cho Lưu Bá Ôn dẫn đầu giết địch ra, gần như không có chuyện gì có thể làm khó dễ được gã, không chỉ trên quân sự, ngay cả chính trị cũng vậy.
Cùng lúc đó, tin tức Chính Khí Minh đại bại bị thám tử ngầm của các thế lực ở bên trong Thủ Sát Thành nhanh chóng truyền ra ngoài.
Bất luận là ai, hay thế lực nào, sau khi nghe thấy tin tức này đều cảm thấy giật mình.
Thâm Uyên Môn còn dễ nói, dù sao thì ở xa Chính Đạo, nhưng Chính Khí Minh lại là một con quái vật khổng lồ ở Chính Đạo, lần này dưới sự dẫn dắt của La Quỳ, trăm vạn đại quân lại thua thảm hại, thế lực của Tần Quân mạnh tới mức khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
Phải biết rằng ở trong Chính Đạo, thực lực của La Quỳ xếp trong ba mươi thứ hạng đầu, đứng thứ hai mươi mốt trên Thiên Bảng.
Thiên Bảng cũng là do Mệnh Cơ Các thiết lập nên, không có hạn chế nào, chính là liệt kê ra một trăm người mạnh nhất trong Chính Đạo, hơn nữa chỉ có tu sĩ đạt tới Địa Tiên cảnh mới có tư cách mua được Thiên Bảng, cho nên phần lớn người không biết được về Thiên Bảng.
- Tần Đế mới chính là bá chủ thật sự!
- Chậc chậc, Chính Khí Minh cũng bị đánh bại, Tần Đế thật sự là giẫm lên cả chính ma lưỡng đạo.
- Trâu bò thật, nghe nói Tần Đế còn chưa tới hai mươi tuổi, đúng là tiền vô cổ nhân mà!
- Xế, sau lưng Tần Đế nhất định có một quái vật khổng lồ nào đó, bằng không thì không thể nào mạnh tới như vậy được, tốc độ phát triển của hắn thật sự nhanh tới mức không hợp lẽ thường.
Các đại thế lực nhận được tin tức này xong thì liền bàn tán về Tần Quân, tới khi toàn bộ tin tức được lan truyền ra thì sợ là toàn bộ vô chủ chi địa đều phải chấn động.
….
Ban đêm.
Trong đình viện, Tần Quân nhìn hắc thiết thuẫn trên bàn đá, trên mặt đầy vẻ suy tư.
Hắc thiết thuẫn này chính là pháp bảo của La Quỳ, hắn đang suy nghĩ xem nên giao nó cho ai, thân là hoàng đế, hắn cũng không thể dùng thuẫn được, sẽ mất giá lắm!
- Đinh! Mở ra nhiệm vụ nhánh —— đánh bại Chính Khí Minh! Chi tiết nhiệm vụ: Bởi vì túc chủ đánh chết La Quỳ và hơn mấy chục vạn tu sĩ của Chính Khí Minh, khiến cho Chính Khí Minh tức giận, Chính Khí Minh và túc chủ trở thành kẻ thù, nếu như túc chủ đuổi Chính Khí Minh ra khỏi vô chủ chi địa, túc chủ sẽ nhận được một cơ hội triệu hoán thần ma, một cơ hội rút thăm may mắn!
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên, Tần Quân cũng không lấy làm kinh ngạc, hắn đã sớm đoán được mình và Chính Khí Minh sẽ trở thành kẻ thù rồi.
- Đinh! Cơ hội triệu hoán Thần Ma mỗi tháng một lần đã tới….
Lúc này lại có thêm một thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên, khiến cho Tần Quân chợt nheo mắt lại.
Tới rồi!
Rốt cuộc cũng tới rồi!
- Triệu hoán đi! Đúng lúc hôm nay đại thắng, mượn chút may mắn thử vận khí!