Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1338: Chương 1338: Trẫm là lão tử ngươi! (Thượng)




Tần Lăng Mệnh nói:

- Theo lời trước kia của phụ hoàng, năm đó người mang ta ra ngoài bị Đông Hoàng Thái Nhất tính kế rơi vào Thời Không Tuyệt Địa. Chúng ta tách ra, ta tiến vào giới diện tầng giữa. Trong Thời Không Tuyệt Địa có vô số giới diện, càng vào sâu thời gian trôi càng chậm, sau này Thời Không Tuyệt Địa cũng thành thánh địa tu luyện của Thiên Đình Đại Tần.

Tần Quân nghe vậy mắt sáng lên.

Đúng vậy!

Thời gian trong Thời Không Tuyệt Địa khác với hiện thực, nếu tu luyện trong này chắc chắn tiến triển cực nhanh.

Trời giúp trẫm!

Tần Quân cũng bội phục mình. Nhưng vừa nghĩ hắn lại nghi ngờ, chủ ý này không phải hắn nghe từ miệng Tần Lăng Mệnh đi?

Nhân quả tuần hoàn?

[Đinh! Xúc phát nhiệm vụ chủ chốt: Chưởng khống Thời Không Tuyệt Địa! Nhiệm vụ cụ thể: Túc chủ ngẫu nhiên biết được vận mệnh tương lai. Nếu túc chủ chưởng khống được Thời Không Tuyệt Địa sẽ đạt được một cơ hội thức tỉnh cực hạn, một cơ hội triệu hoán Thần Ma, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một cơ hội triệu hoán quân đoàn Thần Ma, hai cơ hội tùy cơ rút thăm trúng thưởng, hai cơ hội truyền thừa kỹ năng.]

Tiếng hệ thống gợi ý lại vang, lại gây ra nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ chủ chốt.

Thưởng rất phong phú còn có một cơ hội thức tỉnh cực hạn.

Tần Lăng Mệnh dặn dò Tần Quân:

- Đi theo ta, đừng để thời không loạn lưu cắn nát!

Nói xong y bay về phía một quang động.

Tần Quân cười, tiểu tử này tuy phản nghịch nhưng vẫn rất quan tâm hắn.

Máu mủ tình thân lớn hơn trời.

Hai cha con phi hành mấy ngàn dặm, đi tới trước quang động. Tần Lăng Mệnh trực tiếp chui vào, Tần Quân theo sát phía sau.



Dưới bầu trời màu máu, núi hoang rừng sâu.

- Oa oa oa!

Tiếng trẻ con khóc vang vọng, dưới không trung tối tăm đậm màu máu thường xuyên có chim lớn bay qua khiến nơi đây có vẻ rất kinh khủng.

Hình ảnh kéo gần, chỉ thấy tiểu Lăng Mệnh ngồi trên sườn núi, hai tay che mặt khóc không ngừng khiến người ta đau lòng.

Lúc này, dưới chân núi xuất hiện một đám bóng đen, chúng nó chậm rãi đi trong đêm tối.

Đó là một đám khuyển yêu, bộ lông màu lam đậm, thân cao mấy trượng, mắt đỏ răng dài. Khuyển vương còn cao lớn hơn khiến người không rét mà run.

Tiểu Lăng Mệnh sợ hãi khóc không ngừng cũng không chú ý thấy nguy hiểm đang tới gần.

Một thanh âm hùng hậu bỗng dưng truyền tới từ phía sau tiểu Lăng Mệnh:

- Nhóc con, sao lại khóc?

Đám khuyển yêu dưới chân núi giống như động phải thiên địch lập tức hoảng sợ chạy trốn.

Tiểu Lăng Mệnh theo bản năng buông tay xuống, đôi mắt khóc đỏ bừng khiến người đau lòng.

Nhóc quay đầu nhìn lại liền cười, nhào về phía đối phương.

Xẹt! Xẹt!

Tần Quân cùng Tần Lăng Mệnh nhanh chóng từ trên mây rơi xuống, trong tầm mắt là núi rùng hoang vắng, hiu quạnh kinh khủng giống như chốn Cửu U.

Tiếng kêu quái lạ liên tiếp vang lên từ các phương, phía xa còn có chim lớn bay qua, tiếng đập cánh chấn động không khí khiến khung cảnh lại càng khủng bố.

Tần Quân nhíu mày, vừa nghĩ tiểu Lăng Mệnh rơi vào hoàn cảnh thế này hắn liền cảm thấy sợ hãi.

Nếu tiểu Lăng Mệnh có mệnh hệ gì hắn biết ăn nói với Chúc Nghiên Khanh thế nào?

Thấy Tần Quân như vậy Tần Lăng Mệnh liếc mắt an ủi:

- Yên tâm đi, chỉ cần ta không biến mất liền chứng tỏ nó không chết.

Nói xong Tần Lăng Mệnh cũng thả thần thức ra tra xét bốn phương tám hướng, y cũng muốn kiếm được tung tích tiểu Lăng Mệnh.

Tần Quân cố gắng bình tĩnh lại, hắn cũng thả thần thức tìm theo.

Rất nhanh, hai người đồng thời mở mắt nhìn nhau không nói gì rồi cấp tốc lao về phía tây.

Tần Lăng Mệnh khẽ nói, bộ dáng phong khinh vân đạm:

- Giống như lốc xoáy, càng vào giới diện sâu là càng nguy hiểm. Giới diện này còn ổn, thực lực cao nhất cũng mới Đại La Thủy Tiên.

Tần Quân tức giận nói khiến Tần Lăng Mệnh cảm thấy xấu hổ:

- Nói dễ nghe nhỉ? Ngươi bây giờ còn đánh không thắng Đại La Thủy Tiên huống gì ngươi lúc còn bé?

Tần Lăng Mệnh nhịn không được cãi:

- Còn không phải phụ hoàng lạc mất ta, phụ hoàng làm cha kiểu gì vậy?

- Còn không phải do ngươi quấn trẫm không bỏ, không cho trẫm đi?

- ….

- Ta lúc ấy bao lớn? Ta biết cái gì?

Tần Lăng Mệnh thiếu chút nữa tức điên.

Tính cách y có thể nói là cao lãnh, cao ngạo nhưng đụng tới Tần Quân thời trẻ liền thất thố liên tục.

Tần Quân trợn mắt, nói:

- Trẫm là cha ngươi, cấm cãi!

Phụt!

Tần Lăng Mệnh suýt bị sặc nước miếng chết.

Trong ấn tượng của y Tần Quân vẫn luôn uy nghiêm khí phách nào có vô sỉ không cần mặt mũi như Tần Quân thời trẻ thế này.

Hai người vừa cãi nhau vừa nhanh chóng chạy đi, vượt qua từng ngọn núi, từng con sông.

Khoảng hai nén hương sau, bọn họ dừng lại.

Phía trước mặt hai người là một ngọn núi cao ngàn trượng giống như một bàn tay dựng thẳng nơi hoang dã. Chung quanh nó hắc vụ vờn quanh khiến hai người Tần Quân không thể thấy rõ tình huống trên núi.

Tần Quân lẩm bẩm:

- Khí tức nó tới chỗ này, chẳng lẽ ở trên núi?

Tần Lăng Mệnh híp mắt trầm giọng nói:

- Trẻ con mới mấy tháng không thể bay xa như vậy được.

Bị bắt?

Tần Quân nhíu chặt mày, mắt lóe sát khí.

Hắn không nói gì mà trực tiếp xông về phía ngọn núi trước mặt.

Tần Lăng Mệnh vội vàng đuổi theo:

- Uy! Từ từ, đừng đánh rắn động cỏ!

Tần Lăng Mệnh có thể cảm nhận được ngọn núi kia rất nguy hiểm, tùy tiện xông lên quả thật là hạ sách.

Tần Quân căn bản không để ý tới y, hắn nhanh chóng chui vào trong hắc vụ.

Tốc độ hai người đều rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến dưới chân núi.

Cây cối chỗ này rất thưa thớt, cỏ dại mọc đầy, thi cốt yêu thú nằm ngổn ngang, đa số là xương trắng nhưng cũng có thi thể chưa phân hủy hết.

Chung quanh nơi này tràn ngập hắc vụ khiến hoàn cảnh âm trầm khủng bố, trên núi còn có một cỗ uy áp rất lớn khiến sắc mặt Tần Lăng Mệnh hơi mất tự nhiên.

Tần Lăng Mệnh cắn răng nói:

- Hay là chúng ta đi tìm Phục Hy trước đi?

Là một trong Tần Tiên Lục Thần, y biết rõ Phục Hy mạnh cỡ nào.

- Không kịp!

Tần Quân khẽ cong chân lấy đà nhảy lên, xuyên qua tầng tầng hắc vụ không hề sợ hãi chút nào.

Cuồng vọng tự đại!

Tần Lăng Mệnh thầm mắng, lập tức cắn răng đuổi kịp.

Y bỗng nhiên hiểu được lời sư tôn Bồ Đề Tổ Sư nói, Tần Quân thời trẻ quả thật còn cuồng hơn hắn.

Tần Lăng Mệnh nhanh chóng bắt kịp Tần Quân, hai người chạy song song với nhau. Tần Lăng Mệnh tò mò hỏi:

- Tại sao phụ hoàng không sợ? Chẳng lẽ người có dẫn theo giúp đỡ?

Tần Lăng Mệnh từng nghe nói mỗi lần Tần Quân xuất hiện đều sẽ dẫn theo thủ hạ rất mạnh cho nên lần nào cũng có thể may mắn thoát hiểm.

Tần Quân trả lời:

- Vì trẫm phải đi cứu con trai mình!

Vừa nói Cực Đạo Viêm Hỏa cũng vừa bùng lên trên người hắn, bám vào mặt ngoài. Hắn hóa thành Cực Viêm Ma Thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.