Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1705: Chương 1705: Trấn Ma chính khí (1)




- Ma Tổ đến rồi!

- Hắn vừa thành Thánh liền đến tìm Khổng Thánh sư, người đến bất thiện a!

- Nói nhảm, ngươi nhìn đại quân Ma đồ phía sau hắn, giống như là đến nhà bái phỏng sao?

- Khổng Thánh sư có thể đối kháng Ma Tổ sao?

- Hẳn là có thể, dù sao Khổng Thánh sư đã thành Thánh vạn năm, Ma Cảnh Thương mới thành Thánh mà thôi.

Các sinh linh ở trên núi hoảng loạn, nhìn Ma đồ ở khắp núi, bọn hắn sao có thể không run sợ?

Mặc dù Khổng Tử thành Thánh, nhưng Nho Giáo mới thành lập, căn cơ kém xa Ma Tộc, tới va chạm, kết quả không thể nào tốt được.

Ma Cảnh Thương bị Ma khí lượn lờ, chỉ có thể nhìn thấy đầu lâu, nhưng đầy đủ để các sinh linh ở trên núi hoảng sợ.

Tuy hắn tính không được đương thời mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là tồn tại làm cho người nghe tin đã sợ mất mật, vì mở rộng Ma Tộc, hắn đã dùng hết thủ đoạn.

- Ma Tổ đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?

Thanh âm của Khổng Tử từ đỉnh núi ung dung truyền đến, không mang theo cảm tình mảy may, phảng phất như đối với Ma Cảnh Thương đến, không cảm thấy nghi hoặc.

Khóe miệng Ma Cảnh Thương cong lên, trong 10 ngàn năm này, hắn thống khổ không thôi, Huyết Phệ Ma Thần mất tích, các Thánh Nhân uy hiếp, gần như muốn đè sập hắn.

Vì thành Thánh, hắn ở biên giới tử vong tới tới lui lui, không có người biết hắn đã chịu áp lực cùng thống khổ bao lớn.

Nhưng hắn chính là Ma Tổ, nhất định phải ẩn nhẫn.

Giống như Thiên Đế từng khuyên bảo hắn, Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên, nhất định phải có ánh mắt, nhất định phải hiểu rõ địch nhân.

Cừu hận lớn hơn nữa, hắn cũng phải ẩn nhẫn, cho đến thời điểm hắn vô địch.

- Bổn Tọa ngưỡng mộ Khổng Thánh Nhân, không thể tới bái phỏng sao?

Ma Cảnh Thương cười khẽ nói, tựa hồ càng thêm trầm ổn hơn trước khi thành Thánh.

Thoại âm rơi xuống, trên đỉnh núi bắn ra hồng quang vạn trượng, vô cùng Thần Thánh, Ma Cảnh Thương không khỏi nhíu mày, chẳng biết tại sao, ánh sáng này để hắn rất không thoải mái.

Lúc này, một bóng người dạo bước đi ra cửa lớn, chính là Khổng Tử, bên cạnh đi theo hai đồng tử, chính là Thạch Tinh được hắn điểm hóa.

Đến trước vách núi, Khổng Tử nhìn Ma Cảnh Thương, đạm mạc hỏi:

- Ngươi ta Đạo Bất Đồng, Bất Tương Vi Mưu.

Oanh!

Toàn bộ sơn môn của Nho Giáo oanh động, ngay cả mấy chục vạn Ma đồ ở sau lưng Ma Cảnh Thương cũng xôn xao.

Đối mặt Ma Cảnh Thương, Khổng Thánh Nhân cường thế như vậy.

Vừa nghĩ tới Khổng Thánh Nhân chính là Thiên Đế chỉ điểm thành Thánh, Thiên Đế là nhân vật cường thế bực nào, có lẽ Khổng Thánh Nhân cũng lây dính bá khí của Thiên Đế.

Sắc mặt của Ma Cảnh Thương khó coi, khí thế bàng bạc bạo phát, để tất cả sơn phong ở chung quanh cũng bắt đầu lay động kịch liệt, sát khí kinh động tầng mây trên bầu trời.

- Lớn mật! Dám bất kính với Ma Tổ như thế!

Một tên Hiển Thánh của Ma Tộc tức giận nói, Khổng Tử nhìn rất yếu đuối, so sánh với Ma Cảnh Thương, khí thế kém xa, bọn hắn tự nhiên không sợ.

- Ma Tộc dẫn đến sinh linh của Hỗn Độn đại địa đồ thán, vì sao ta phải kính?

Khổng Tử lạnh lùng hỏi, dẫn tới đệ tử Nho Gia ở trên núi nhao nhao bảo tốt.

Cường giả dám đối kháng Ma Tổ như thế cũng không nhiều.

Lúc này, Ma Cảnh Thương lật tay lấy ra một thanh trường đao màu đen, đao nhận rộng chừng nửa mét, dài đến hai trượng, tạo hình khoa trương đến cực điểm, tựa như đầu cá mập.

- Khổng Khâu! Xem ra ngươi rất tự đại a.

Ma Cảnh Thương lạnh giọng nói, sát ý tràn ngập lồng ngực, hoàn toàn khắc chế không được.

Liên tưởng đến những truyền ngôn của Khổng Tử cùng Thiên Đế, bạo lệ của hắn liền không cách nào kềm chế, tràng cảnh năm đó bị Thiên Đế nhục nhã giống như nước thủy triều hiển hiện.

- Tự đại?

Khổng Tử khinh thường cười một tiếng, móc ra Xuân Thu Bút, bút này như cánh tay hài nhi, tư thái phổ thông không có gì lạ.

Thời điểm đi ra lập giáo, Tần Quân liền đề cập qua Ma Cảnh Thương, chỉ là không nghĩ tới Ma Cảnh Thương vừa thành Thánh liền tìm tới cửa.

Đối với yêu ma, Khổng Tử chán ghét không thôi, làm sao nói nhảm với Ma Cảnh Thương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.