Tiếng mắng của ba mươi sáu vạn thần tiên truyền ra trong Cổ Tiên giới, làm nguyên Cổ Tiên giới sôi trào.
Sinh linh Cổ Tiên giới đa số nghe truyền thuyết tàn sát Thánh Đình lớn lên.
Nghe nói trong một đại thế giới thuộc quyền khống chế của Cổ Tiên giới có một tà ma tên Cơ Vĩnh Sinh ý định mưu phản, Tiên Tôn phái đi vô số thần tiên nhưng không giết được y. Cuối cùng Tiên Tôn đích thân ra tay mới oanh sát được. Trong truyền thuyết đó Cơ Vĩnh Sinh là tà ma ngoại đạo, Thương Hoa Tiên Tôn là chúa cứu thế. Nên bây giờ nghe nói Tần Thiên Đế đến báo thù vì Cơ Vĩnh Sinh, ức vạn sinh linh Cổ Tiên giới sợ hết hồn.
Tần Quân lạnh lùng nói:
- Giết, giết hết cho trẫm!
Cường Lương lập tức ra tay, vung hai tay lên, vô số tia chớp như rồng rắn lao hướng ba mươi sáu vạn thần tiên.
Trong phút chốc ba mươi sáu vạn thần tiên bị lôi điện nhấn chìm, điện quang lấp lánh trên bầu trời Tiên thành.
- A!!!
- Cơ Vĩnh Sinh, ngươi không chết tử tế được!
- Dám nghịch thiên uy, Tần Thiên Đế, ngươi sẽ rơi vào kết cục như Cơ Vĩnh Sinh!
- Cầu xin ngươi tha cho ta! Lúc trước ta cũng bị buộc bất đắc dĩ!
- Dám thí thần sát tiên, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục a a a!!!
Ba mươi sáu vạn thần tiên hét thảm khiến Tiên thành nháy mắt hóa thành luyện ngục, các thần tiên bị lôi điện của Cường Lương đánh thần hồn tan biến, không có cả cơ hội chuyển kiếp.
Đám thần tiên ở ngoài thành nhìn hết hồn, thầm may mắn mười ba vạn năm trước bọn họ chưa thành tiên.
Cường Lương khống chế lôi điện rất tinh diệu, khiến Tiên thành không bị phá hoại. Các thần tiên không còn mẩu xương, đều thành mây khói, kiến trúc trong thành còn nguyên vẹn.
Lôi điện phủ không trung trăm dặm hóa thành lôi ngục, các thần tiên ở trong đó gào thét, tuyệt vọng, thống khổ, hối tiếc, oán hận.
Tần Quân nhìn các vẻ mặt của họ, hắn thờ ơ, tâm tình bình tĩnh như nước, nhưng một lũ oán niệm ẩn trong máu hoàn toàn tan biến.
Hắn rốt cuộc báo thù!
Hắn không vui gì, cũng không áy náy.
Cát bụi về với cát bụi.
Phục Hy, Triệu Công Minh, Xi Vưu mặt không biểu tình nhìn cảnh này.
Bọn họ lạnh lùng làm thần tiên ngoài thành căng thẳng thần kinh, có khi nào tiếp tục sẽ đến lượt bọn họ?
Rất nhanh ba mươi sáu vạn thần tiên thành tro, không chừa lại một mảnh áo.
Bầu trời trên Tiên thành tĩnh lặng, trừ tiếng lôi điện xèo xèo ra chỉ có tiếng hít thở nặng nề của các thần tiên ngoài thành.
Tần Quân lạnh lùng quát:
- Ai còn dám không phục?!
Đám thần tiên lại được quyền nói chuyện.
Có thần tiên chửi um lên:
- Tần Thiên Đế, đồ bạo quân . . .!
Thần tiên chưa nói xong bỗng có lôi điện như con rắn lao nhanh đến giáng xuống người gã, đánh gã chỉ còn làn khói.
Tĩnh!
Mấy chục vạn thần tiên há hốc mồm, không ai dám nói nữa.
Ba mươi sáu vạn thần tiên chết thảm đã chấn nhiếp lá gan của họ, đâu dám có ý kiến gì nữa.
Phục Hy nhướng mày dường như cảm giác đến cái gì, ánh mắt nhìn về một hướng.
Một bóng dáng mặc áo tơi lơ lửng trên bầu trời, đầu đội mũ che khuôn mặt, nhưng hơi thở mạnh mẽ làm Phục Hy nhận ra ngay.
Phục Hy biến sắc mặt, bản năng nhìn Tần Quân:
- Không thể nào! Sao hắn đến đây?
Viêm Đế Thần Nông!
Có thể mang đại năng kiếp trước đến thế giới này trừ thần thông vô thượng của Tần Quân ra còn ai làm được?
Tần Quân không chú ý đến ánh mắt của Phục Hy, Thần Nông.
Tần Quân cười to bảo:
- Từ giờ trở đi các ngươi phải hiệu lực cho trẫm, nếu không hồn phi phách tán là nhẹ! Đương nhiên đi theo trẫm thì trẫm sẽ mang Cổ Tiên giới đến độ cao chưa từng có!
Sau khi uy hiếp là hứa hẹn, như vậy mới không ép người nổi điên.
Chợt sát khí bá đạo tuyệt luân phát ra từ sâu trong trời sao, như bão tố sóng dữ nghiền áp Cổ Tiên giới, làm ức vạn sinh linh kinh hoàng.
Sát khí nặng quá!
Tần Quân nhíu chặt mày kiếm đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy phía cuối chân trời một mảnh đỏ máu, vô cùng kinh dị.
Tần Quân lẩm bẩm:
- Là ai? Chẳng lẽ là Ma Minh?
Hắn đắc tội kẻ địch chỉ có bấy nhiêu, đếm hết trên đầu ngón tay.
Trong khi Tần Quân suy đoán thì tiếng cuồng cười của Trần Vô Kỵ truyền đến:
- Tần Thiên Đế, còn không ra chịu chết!
Trong lời nói ẩn chứa sát ý âm trầm khiến người nổi da gà.
Trần Vô Kỵ tự tin như đã ép chết Tần Quân rồi, gã dù gì là cường giả Hiển Thánh cảnh, không nói tới vô địch nhưng ít nhất trong ba ngàn đại thế giới hiếm ai chiến thắng được.
Bao gồm Thương Hoa Tiên Tôn, đây cũng là lý do Trần Vô Kỵ có thể kiêu ngạo.
Trần Vô Kỵ đứng trên mũi cờ pháp thuyền Ma Minh, áo đỏ bay phần phật, tóc bạc cột đuôi ngựa, lông mày trắng mắt ưng, cho cảm giác cực kỳ tàn nhẫn âm độc.
Bên dưới là mấy vạn ma đồ, tu vi không đồng đều, nhưng kém mấy cũng không quá tệ.
Các sinh linh ở ngoài rìa Cổ Tiên giới thấy pháp thuyền của Ma Minh thì sôi trào:
- Trần Vô Kỵ!
- Trần Vô Kỵ của Ma Minh? Trời ạ, tại sao hắn đến đây?
- Tiêu rồi, đầu tiên là Tần Thiên Đế bây giờ đến Trần Vô Kỵ, chúng ta chết chắc.
- Trần Vô Kỵ chiến đấu xong sẽ đồ giới, chúng ta tàn đời thật.
- Tại sao Trần Vô Kỵ đến kiếm chuyện với Tần Thiên Đế?
So với Tần Thiên Đế thì Trần Vô Kỵ khủng bố hơn, sát danh của gã tích lũy từ đống xương, khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Tần Quân cười nhạo:
- Hừ! Muốn giết trẫm?
Tần Quân không biết đối phương là ai nhưng người đó chết chắc. Người muốn giết Tần Quân hầu như đều chết.
Phục Hy nheo mắt lóe tia khinh thường nói:
- Hiển Thánh cảnh sơ kỳ, cách trung kỳ chỉ có một bước.
Dù là Hiển Thánh cảnh viên mãn cũng không làm Phục Hy sợ.
Tần Quân nhếch mép châm biếm:
- Hiển Thánh cảnh sơ kỳ, Trần Vô Kỵ?
Thật là không biết trời cao đất rộng, tưởng bước vào Hiển Thánh cảnh là có thể hoành hành bá đạo?
Nếu cho Trần Vô Kỵ xem Vệ Nhạc chết thảm thì gã sẽ đổi ý ngay, đáng tiếc đã muộn.
Tần Quân lắc đầu cười, hắn không cần ra lệnh Cường Lương đã đạp hư không đi tới.
Khí thế của Tổ Vu lôi mạnh mẽ biết bao, vừa bước ra một bước thì tất cả sinh linh trong trời sao đã cảm giác uy áp vô thượng ập đến.
Trần Vô Kỵ đứng trên sàn pháp thuyền Ma Minh biến sắc mặt, nhíu chặt chân mày trắng, mắt ưng co rút như gặp quỷ.
Trần Vô Kỵ hút ngụm khí lạnh:
- Khí thế này . . . không thể nào . . .!
Trần Vô Kỵ cảm giác khí thế của Cường Lương mạnh còn hơn Huyết Sát Ma Đế lãnh tụ của Ma Minh.
Sao có thể như vậy?
Trong lòng Trần Vô Kỵ thì đương thời không có nhiều cường giả mạnh hơn Huyết Sát Ma Đế, hiếm như lông phượng sừng lân. Trần Vô Kỵ cảm giác hơi thở của đối phương rất xa lạ, hiển nhiên trước kia chưa đụng mặt.