Trên trán nam tử áo xanh bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh. Không chỉ bởi vì cảm giác áp bách khi Tần Quân phát ra sự cường đại, còn có ánh mắt không tốt của của các tu sĩ trẻ tuổi phía sau.
Một câu nói của Tần Quân liền khiến cho hắn đắc tội phần lớn thiên tài phía sau.
Văn không đứng đầu, võ không có đứng thứ hai.
Thiên tài đều cao ngạo. Ai cũng không phục ai. Nam tử áo xanh dựa vào cái gì được Tần Quân cho rằng là người mạnh nhất?
- Hừ! Ta thật ra muốn xem thử ngươi có đúng là có bản lĩnh thật sự hay không!
Nam tử áo xanh rút kiếm liền đâm về phía Tần Quân. Tần Quân không lùi mà tiến tới. Một tay hắn cầm Ngân Long Tru Hồn Thương liền ép về phía nam tử áo xanh.
Hai người di chuyển nhanh như thỏ. Hai bên cách nhau không đầy tám thước, một bước liền sẽ va chạm.
Mắt Tần Quân hiện lên một tia ánh sáng lạnh. Một thương vung ra, thế lớn lực chìm. Tốc độ Kim Đan Cảnh, Trúc Cơ Cảnh sao có thể nhìn thấy rõ được?
Trong phút chốc, nam tử áo xanh chỉ cảm thấy Tần Quân trong nháy mắt xé mở lớp ngụy trang của con cừu, hóa thân thành hổ dữ nhào về phía mình. Trong lúc hoảng hốt, hắn theo bản năng giơ kiếm lên đi đón đỡ. Kết cục nhất định bi kịch!
Tống Ngọc Phong còn không đỡ nổi, nữa là hắn vị tiểu bối vô danh này?
Một tiếng keng vang lên.
Trường kiếm bị Ngân Long Tru Hồn Thương đập gẫy. Nam tử áo xanh không kịp né tránh trực tiếp bị Ngân Long Tru Hồn Thương đập vào cánh tay. Tiếng gãy xương thanh thúy lạnh lẽo đáng sợ. Máu tươi bắn ra. Ở trước mắt bao nhiêu người, hắn giống như một quả đạn pháo bay ra ngoài, trực tiếp đập ngã hơn mười người tu sĩ trẻ tuổi phía sau.
Xôn xao...
Hình ảnh dã man như thế, tràn ngập kích thích thị giác như thế khiến cho mọi người trên cả con đường đều xôn xao.
Ánh mắt mỗi người nhìn về phía Tần Quân đều không giống lúc trước nữa. Lúc này, bọn họ dường như đang nhìn thấy một con quái vật.
- Thương... thương của ngươi nặng bao nhiêu?
Một tu sĩ trẻ tuổi lắp bắp hỏi, âm thanh khó có thể che giấu được sự run rẩy.
- Nặng bình thường, cũng năm nghìn cân!
Một tay Tần Quân múa Ngân Long Tru Hồn Thương, đập cán thương ở trên mặt đất. Đá vụn bắn ra, trực tiếp đập xuống thành một lỗ nhỏ. Dân chúng thấy vậy, đều hít khí lạnh. Các tu sĩ càng há hốc mồm.
Năm... Năm nghìn cân?
Còn nói nặng bình thường?
Xem thế này, các tu sĩ trẻ tuổi lúc trước còn kêu gào rầm rĩ nhất thời sợ hãi. Trời ạ, nếu như cây thương này đập ở trên thân bọn họ, bọn họ không chết cũng phải bị tàn tật!
Ngân Long Tru Hồn Thương nặng năm nghìn cân chấn áp tất cả mọi người ở đó. Không người nào dám lại tới khiêu chiến Tần Quân.
Điều này làm cho Tần Quân rất xấu hổ. Còn thiếu chín người mới có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ. Xem ra quá thể hiện cũng không tốt!
Nghĩ tới đây, hắn giả vờ giễu cợt cười nói:
- Thế nào? Không ai dám sao? Uy phong vừa rồi đâu cả rồi?
- Sáng sớm ồn ào mù quáng, nói muốn khiêu chiến ta. Kết quả hiện tại mọi người đều kinh sợ?
- Thiên tài của vương quốc Thương Lam đều hèn nhát như vậy sao?
- Các ngươi đừng tu luyện nữa. Đi thêu hoa đi. Nếu không, có khi nữ nhân chơi được còn chuồn mất!
Hàng loạt pháo ngữ vắn ra. Nghe hắn nói xong, các tu sĩ trẻ tuổi hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Nhất là biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của dân chúng và các tu sĩ này, khiến cho bọn họ không khỏi hối hận.
Phì.
Tiểu Ly che miệng nở nụ cười. Nha đầu kia hoàn toàn ép tiếng cười khẽ vang lên, vô tình cười nhạo các tu sĩ trẻ tuổi đối diện.
Đát Kỷ lắc đầu cười. Nàng hiểu rõ đắc tội tiểu tử Tần Quân này tuyệt đối không được trái cây ăn.
- Lão hủ đi khắp Nam Vực, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được vương quốc nhát gan như vậy.
Thái Bạch Kim Tinh lão thất phu này không nói lời nào còn ra vẻ đạo mạo, vừa nói ra liền mắng đối phương vào chỗ chết. Mấu chốt là còn không có một chữ thô tục nào.
Tần Quân không khỏi trợn trừng mắt. Ngươi mới được triệu hồi ra, làm sao có thể đi khắp Nam Vực.
Nhất là nghĩ đến Thái Bạch Kim Tinh nói khoác cái tên Lý Bạch đã truyền khắp hải ngoại, được người ta gọi là Kiếm Tiên Thanh Liên, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Từ chối thì từ chối, cần gì phải thích thể hiện như vậy.
Đừng cho là ta chưa từng đi hải ngoại, có thể lừa bịp ta!
Trong bụng Tần Quân chế nhạo Thái Bạch Kim Tinh. Dân chúng và tu sĩ xung quanh lại sôi trào.
- Trời ạ! Các ngươi thật sự không ra sao! Có thể nào tha thứ cho người khác giẫm đạp lên vương quốc chúng ta!
- Các ngươi bình thường không phải rất đắc ý sao? Thế nào bây giờ lại không lên! Thật sự giống như những kẻ nhu nhược!
- Một đám nhãi ranh, không chịu nổi trọng dụng!
- Phế vật!
Bị kẻ địch, người một nhà cùng nhau giễu cợt, ai có thể nhịn được nữa?
Lúc này liền có một tu sĩ trẻ tuổi nhảy ra, tức giận nói:
- Tới đi! Ta mặc dù đánh không thắng ngươi, phía sau cũng có người có thể đánh bại ngươi. Ta hao tổn linh lực của ngươi trước!
Nói xong, hắn liền rút đao lao về phía Tần Quân. Sau một giây, hắn lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về.
- Trời ạ! Người chết chim hướng lên trời!
Lại một tên tu sĩ trẻ tuổi gân cổ vọt tới. Tần Quân vẫn duy trì tư thế đâm thương không nói một lời nào. Quả nhiên dưới cơn thịnh nộ không còn kinh sợ!
Đáng tiếc tên tu sĩ này chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh tầng năm. Thực lực như vậy có thể dương oai diệu võ ở trong một thành. Nhưng hắn ở trước mặt Tần Quân căn bản không đủ nhìn.
Tần Quân cũng lười vận dụng Ngân Long Tru Hồn Thương. Tay trái hắn giơ lên, nhanh chóng thi triển pháp thuật lôi quang tầng thứ hai của Tử Hồng Lôi Pháp. Một cột ánh sáng do lôi điện ngưng tụ thành từ lòng bàn tay hắn bắn ra, trực tiếp xuyên thủng vai phải của tu sĩ này. Máu tươi bắn ra. Tu sĩ này kêu thảm một tiếng liền bay ra ngoài.
- Tất cả các ngươi cùng nhau lên đi, để tránh lãng phí thời gian!
Tần Quân hừ lạnh nói. Một câu nói đã thiêu đốt lửa giận của những người còn lại, đồng thời cũng khiến cho bọn họ thầm vui mừng bất ngờ. Bọn họ không dám một mình đấu với Tần Quân, nhưng tất cả bọn họ làm sao có thể không dám cùng đấu với hắn?
Lúc này liền có hơn mười tu sĩ trẻ tuổi rút vũ khí ra. Tần Quân bước về phía trước ba bước, để tránh khỏi liên lụy tới đám người Đát Kỷ.
- Tần Quân ca ca, có muốn ta hỗ trợ hay không vậy?
Tiểu Ly khẩn trương hỏi. Nàng rất sợ Tần Quân bị thương.