Còn lại các quân đoàn lớn nhỏ rải rác mỗi góc Thiên Đình Đại Tần, nếu thống kê hết thì binh sĩ của Thiên Đình Đại Tần đã hơn ngàn vạn người, mới chỉ tính Thiên Đình Đại Tần, chưa tính các đại tông môn, hoàng triều, vương quốc bao nhiêu binh lực.
Tóm lại thì năm mưu thần trừ Khương Tử Nha ra đều đã bắt đầu lôi kéo quân đội.
Năm mưu thần tức là Khương Tử Nha, Lưu Bá Ôn, Gia Cát Lượng, Thân Công Báo, Thái Bạch Kim Tinh.
Tần Quân nghe các quan văn bẩm báo đủ việc, vừa đánh giá văn quan võ tướng.
Bốn lần cơ hội phó bản Thần Ma đã dùng ba lần, còn một lần không biết nên đưa cho ai.
Phó bản Thần Ma không chỉ tăng cao tu vi Thần Ma còn có tác dụng lớn hơn là lôi kéo trợ thủ.
Hai canh giờ qua đi cuối cùng không ai bẩm báo gì nữa.
Đám người này thật biết tìm cơ hội.
Tần Quân mắng thầm, hắn đứng lên nói:
- Bãi triều, Chung Quỳ ở lại, trẫm có chuyện tìm ngươi!
Mọi người cùng nhìn Chung Quỳ. Bình thường Chung Quỳ khá điệu thấp, cũng không tranh quyền, nhưng gã là cường giả thật sự. Lúc này Tần Quân tìm Chung Quỳ e rằng có chuyện lớn.
Tần Quân đi trên đường mòn rợp bóng cây. Chung Quỳ và một thư sinh trẻ tuổi đi theo phía sau hắn, là thiếu niên thứ nhất có mang thánh khí hắn gặp được khi đến thế giới này.
Trần Thư Lễ tham dự khoa cử Đại Tần vương quốc trở thành trạng nguyên, không được Tần Quân đề bạt nhưng gã vẫn nhanh chóng trở thành một trong các nhân tài Đại Tần hoàng triều đề cử cho Nam Vực Thiên Thế Giới.
Tần Quân vừa đi vừa trò chuyện:
- Thư Lễ, muội muội của ngươi đâu?
Lúc trước Trần Thư Lễ luôn đi theo Thái Bạch Kim Tinh học tập, bốn ngày trước mới theo Tần Quân.
Trần Thư Lễ cố nén nỗi lòng vừa thấp thỏm vừa kích động khẽ nói:
- Tiểu muội bái vào Bắc Tuyết phong, theo đuổi tiên đạo.
Tiên đạo?
Tần Quân lắc đầu cười, không nói gì nữa. Đứng càng cao nhìn càng xa.
Muốn thành tiên thì phải được thiên đạo thừa nhận, thứ tu sĩ thật sự theo đuổi không phải thành tiên mà là trường sinh bất tử.
Nhưng dù tu vi cao đến đâu cũng có ngày đại hạn, cùng lắm tuổi thọ lâu dài chút, trường sinh bất tử chỉ là thần thoại.
Rất nhanh ba người vào ngự hoa viên.
Ngự hoa viên trên Thánh Đế phong rất lớn, đường nhỏ rắc rối phức tạp, không có mệnh lệnh của Tần Quân dù là thánh phi cũng không được tự tiện xâm nhập. Chỗ này thành nơi Tần Quân nói chuyện riêng chính sự.
Nếu như có người tự tiện xông vào, người có thân phận sẽ bị bắt được, không có thân phận sẽ bị binh sĩ giấu trong ngự hoa viên giết.
Tần Quân bước đến ngồi cạnh bàn đá, Trần Thư Lễ nhanh tay rót rượu cho hắn. Khi cảm nhận Tần Quân sắp đến binh sĩ ẩn trong ngự hoa viên sẽ kịp lúc chuẩn bị rượu ngon bánh trái.
Trần Thư Lễ cách biệt Tần Quân càng lớn, gã không có gì bất mãn ngược lại vô cùng sùng bái hắn. Khi Tần Quân diệt Trình gia ở Thanh Đàn thành thì Trần Thư Lễ đã quyết định đi theo hắn cả đời.
Tần Quân ra hiệu Chung Quỳ ngồi xuống, cười nói:
- Chung Quỳ, ngươi đoán xem tại sao trẫm kêu ngươi đến?
Chung Quỳ liếc Trần Thư Lễ một cái, nhẹ giọng nói:
- Thuộc hạ làm sao có thể đoán được ý nghĩ của bệ hạ.
Tần Quân cười tủm tỉm:
- Trẫm cần ngươi phát triển thế lực Âm phủ!
Chung Quỳ nhướng mày, Trần Thư Lễ run rẩy vội cúi đầu.
Âm phủ, không ngờ Tần Quân có dã tâm như vậy!
Chung Quỳ do dự nói:
- Bệ hạ, tuy Âm Hoàng Nam Vực không mạnh nhưng sau lưng Âm Hoàng chắc có thần linh nâng đỡ. Âm phủ khác với trần gian dễ dàng tranh cướp.
Âm phủ là nơi luân hồi, do thần tiên quản lý.
Tần Quân không cho rằng giết Âm Hoàng có thể xưng bá Âm phủ, hắn lắc đầu cười nói:
- Trẫm cần ngươi khiến Âm Hoàng mất quyền lực.
Nếu Âm Hoàng không có thực quyền thì có cầu cứu thần tiên trên đầu mình không? Nếu Âm Hoàng thật sự mất quyền lực thì tiêu hao thời gian sẽ rất dài, đủ cho Tần Quân bay vọt lần thứ hai.
Chung Quỳ nhíu chặt mày, bắt đầu suy nghĩ sâu xa nhiệm vụ Tần Quân nói.
Trần Thư Lễ hít sâu, nghe đối thoại của Tần Quân và Chung Quỳ khiến gã choáng váng.
Nếu Thiên Đình Đại Tần nắm giữ Âm phủ Nam Vực thì khủng bố cỡ nào?
Trần Thư Lễ chưa từng nghe hoàng đế trần gian có thể cùng lúc khống chế Âm phủ.
Trần Thư Lễ nhìn Tần Quân khóe môi nhếch cao, thầm hoảng hốt. Vốn tưởng Tần Quân có dã tâm rất lớn, giờ Trần Thư Lễ mới biết mình còn đánh giá thấp dã tâm của hắn.
Tần Quân không chỉ muốn làm Thánh Đế, càng muốn làm Thần Hoàng!
Tần Quân cười tủm tỉm nói:
- Trẫm đã xếp người trong Âm phủ rồi, chờ khi đó ngươi có thể hội hợp với bọn họ.
Chung Quỳ rùng mình, khó tin nhìn Tần Quân. Chung Quỳ cứ nghĩ Tần Quân bỗng dưng nổi hứng, không ngờ hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Trần Thư Lễ càng rung động đến đầu óc trống rỗng, chợt nhận ra gã hiểu biết Thiên Đình Đại Tần rất ít.
Tần Quân phất tay cười nói:
- Đi xuống chuẩn bị đi, nhiệm vụ cụ thể thì trẫm sẽ thiết kế sau, giờ chỉ báo trước cho ngươi.
Chung Quỳ hít sâu đứng dậy rời đi, đi ra mấy bước chợt biến mất.
Trong cái đình nhỏ chỉ còn lại Tần Quân và Trần Thư Lễ.
Tần Quân bưng ly rượu lên nhàn nhã uống.
Trần Thư Lễ còn trong cơn rung động.
Qua khoảng nửa nén nhang Tần Quân chậm rãi nói:
- Thư Lễ.
Trần Thư Lễ giật mình tỉnh lại, vội hỏi:
- Có chuyện gì thưa bệ hạ?
Tần Quân cười khẽ:
- Ngươi xem vòm trời này cảm thấy sao?
Tần Quân thích quyền lực vô thượng khống chế tất cả này.
Trần Thư Lễ bản năng quay đầu nhìn trời xanh rộng lớn vô ngần, từ nơi này có thể trông thấy đảo bay quanh Thánh thành, khiến người cảm nhận bản thân nhỏ bé, thiên địa bao la.
Trần Thư Lễ nhẹ giọng nói:
- Vĩ đại.
Trong lòng Trần Thư Lễ chỉ có hai từ này miêu tả bầu trời.
Tần Quân nhẹ giọng nói:
- Vĩ đại? Thú vị, đúng là rất lớn, nhưng nó rất nhỏ trong mắt trẫm.
Trần Thư Lễ nghe xong rất xúc động.
Tần Quân muốn bầu trời rộng đến mức nào nữa?
***
Hai ngày sau, Chung Quỳ âm thầm rời khỏi Thánh Đế phong, không ai biết gã đi đâu.
Tần Quân ngừng vung kiếm, cười nói với Hằng Nga ngồi trước bàn đá gần đó:
- Hằng Nga Tiên Tử thấy bộ kiếm thuật này của trẫm thế nào?
Nơi này là Thánh Tông phong, vì khiến người phụ tá Chúc Nghiên Khanh nên Tần Quân sắp xếp Hằng Nga đến Thánh tông. Trong triều đình Hằng Nga phát huy tác dụng càng lúc càng nhỏ, để nàng tiếp tục làm nữ thần còn hơn.
Hằng Nga nhẹ giọng nói, vẫn lạnh nhạt cao cao tại thượng:
- Tạm được.
Tần Quân đang định bắt chuyện tiếp thì một giọng nói đột ngột chen vào:
- Quả nhiên ngươi ở đây!
Tần Quân không cần quay đầu cũng biết ai đến.
Liễu Nhược Lai mặc áo xanh đơn giản bước nhanh đi đến, vẻ mặt hớn hở.