...
Màn đêm buông xouống, nhóm Tần Quân đương ngồi quanh đình viện ăn cơm, ngọn đèn chiếu sáng cả đình viện, vốn các tu sĩ sẽ bỏ việc ăn cơm ba bữa, nhưng Tần Quân vẫn giữ cái truyền thống ấy lại, hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn của hắn đều là linh vật, cái lợi nhiều hơn cái hại, xa xỉ vô cùng.
Đát Kỷ, Du Phượng Hoàng, Tiểu Ly, Vọng Tuyết cùng Tần Quân ngồi một bàn, những người khác ngồi bàn khác.
- Nào nào nào, mời cơm thôi, mời cơm thôi.
Tần Quân không ngừng gắp đồ ăn cho Vọng Tuyết, Tiểu Ly thấy vậy liền bĩu môi nói:
- Tần Quân ca ca bất công!
Nghe vậy, Tần Quân chỉ đành quay sang gắp đồ ăn cho nàng.
Đát Kỷ cũng trợn mắt khinh bỉ:
- Bệ hạ nhất định là đang nghĩ làm cách nào để dỗ Vọng Tuyết lên giường đúng không?
Vọng Tuyết nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên đỏ lựng lên, ánh trăng phủ trên mái tóc nàng, khiến nàng toát lên vẻ đẹp như Nguyệt Thần.
Tần Quân đáp lại rất đường hoàng:
- Nói bậy gì đó, trẫm chỉ đơn giản là muốn đối xử tốt với nàng ấy thôi mà.
- Ha hả!
Đát Kỷ bày ra cái vẻ mặt không thể nào tin nổi, Du Phượng Hoàng cũng vậy.
Tiểu Ly như nghĩ tới điều gì, liền cười ngây ngẩn, cảnh này khiến Vọng Tuyết xấu hổ quá, chỉ hận không có cái lỗ để chui vào.
- A? Kia là gì?
Đúng lúc này, Du Phượng Hoàng đột nhiên chỉ lên bầu trời, sửng sốt hô lên, khiến Tần Quân và những người khác đều quay đầu nhìn qua.
Giữa bầu trời đêm lấp lánh hàng vạn hàng nghìn những vì sao, đột nhiên một ngôi sao băng xẹt qua, rực rỡ vô cùng, thậm chí còn tựa như có thể thắp sáng cả màn đêm.
Tần Quân chớp chớp mắt, chói quá, kẻ nào mà lại thích làm màu thế nhỉ?
- Đinh! Xuất hiện nhiệm vụ nhánh – Nguyệt Thần, Thiên Hàng! Nội dung cụ thể của nhiệm vụ: Hằng Nga giáng lâm, trong vòng năm ngày, cần phải tìm được nàng, khi túc chủ lại gần, nàng sẽ thức tỉnh, nhiệm vụ thành công thì độ trung thành của Hằng Nga sẽ tăng lên, ngược lại, nhiệm vụ thất bại sẽ khiến độ trung thành của Hằng Nga giảm xuống, thậm chí còn có xác suất phản bội!
Tiếng thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên, khiến Tần Quân trợn tròn mắt!
Cái đệch!
Nhiệm vụ quái gì thế?
Tần Quân sao có thể cam lòng khiến Hằng Nga rời xa mình, dù sao đây cũng là một Thái Ất Kim Tiên cảnh cường giả!
- Chẳng nhẽ ngôi sao băng kia chính là Hằng Nga.
Tần Quân thầm hỏi trong lòng, hắn đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía bầu trời đêm.
- Đúng thế.
Câu trả lời của hệ thống khiến Tần Quân xót xa quá đỗi.
Hắn liền quay sang hô Na Tra:
- Na Tra, ra ngoài mấy ngày với trẫm!
Vừa nói xong, hắn liền nhảy vút lên, dưới chân ngưng tụ một đám mây, Na Tra dù chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên.
- Bệ hạ đi đâu thế?
Đát Kỷ vội vàng hỏi.
Tần Quân quay sang cười nói với nàng:
- Yên tâm, chi mấy ngày thôi, trẫm sẽ nhanh chóng trở về!
Nói xong, hắn liền bay về phía ngôi sao băng kia rơi xuống, Na Tra theo sát phía sau.
Mọi người quay sang nhìn nhau, đều không hiểu chuyện này là thế nào, Lý Nguyên Bá than thở:
- Nhất định là đi chiến đấu, nếu không thì sao lại dẫn Na Tra theo.
Lời này khiến bốn nàng, bao gồm cả Đát Kỷ, càng lo lắng, Viên Hồng và những người khác thì rủa thầm, tiểu tử này chẳng biết ăn nói gì cả.
...
Vụt ——
Tần Quân cùng Na Tra cưỡi mây bay đi vun cút, trên đầu họ chính là ngôi sao băng kia.
- Bệ hạ, sao chúng ta phải đuổi theo nó?
Na Tra không dằn nổi cơn tò mò, bèn mở miệng hỏi, trời thì khuya rồi, y còn chưa được ngủ ngon kìa.
- Đương nhiên là bởi có chuyện quan trọng!
Tần Quân trừng mắt nhìn y một cái, hắn quyết định, trước khi gặp được Hằng Nga, hắn sẽ không tiết lộ chuyện về nàng, để tránh việc giải thích lằng nhằng.
Làm cách nào mà hắn lại biết trong sao băng có người?
Làm cách nào mà hắn lại biết Hằng Nga rất mạnh?
Mấy câu hỏi này, để giải thích được thì vô cùng phiền toái, nên tốt nhất là không cần giải thích.
- Ngươi có thể tính được hướng đi của nó không?
Tần Quân chỉ vào ngôi sao băng, hỏi, hiện người điều khiển đám mây này là Na Tra, vậy nên tốc độ phi hành của họ nhanh vô cùng.
- Hẳn là được, nhưng nó nhanh quá, không thể dự tính sẽ bay xa chừng nào.
Na Tra cau mày nói.
Nói cách khác, rất có thể ngôi sao kia sẽ bay ra ngoài Nam Vực.
Tần Quân thầm mắng, hệ thống đúng là cái loại chỉ giỏi hãm hại, sao lại để Hằng Nga xuất hiện theo cách này chứ?
Tiếc rằng hệ thống không giải thích gì, hắn chỉ đành cắn răng đuổi theo, triệu hoán được một Thái Ất Kim Tiên cảnh cưởng giả vốn chẳng phải chuyện dễ, huống chi đây còn là nữ thần.
Nếu Hằng Nga bị người khác dụ đi mất, Tần Quân tức đến hộc máu là cái chắc.
Vụt ——
Hai người cưỡi mây bay vun vút, bay qua rừng cây, cuốn theo gió lớn khiến đám lá cây lao xao bay tán loạn.
Đêm tàn trời sáng.
Tần Quân vẻ mặt âm trầm ngồi trên mây, trong lòng như có ngàn vạn con thảo nê mã bay qua.
Tốc độ của lưu tinh quá nhanh, vào lúc bình minh đã biến mất ở phía chân trời, cắt đuôi Na Tra và Tần Quân, khiến cho Na Tra cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Bệ hạ, có chắc là muốn tiếp tục đuổi theo hay không?
Na Tra mở miệng hỏi.
- Đương nhiên rồi, tiếp tục đuổi theo nó.
Tần Quân trầm giọng nói, thời gian hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra là năm ngày, có thể thấy được năm ngày này tương đương với bảo hộ kỳ của Hằng Nga.
Tuy rằng Na Tra cảm thấy nghi hoặc không biết đạo lưu tinh kia rốt cuộc là gì, nhưng vẫn nghe theo lệnh của Tần Quân, tiếp tục điều khiển vân vụ bay về phía trước.
Lúc này bọn họ đã bay ra khỏi Bình Thiên chi địa.
Bình Thiên chi địa rất rộng lớn, nhưng đối với cường giả Thái Ất Kim Tiên như Na Tra thì không thể xem là lớn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Cùng lúc đó, đạo lưu tinh rơi vào giữa một mảnh thảo nguyên.
Ầm ầm ——
Đại địa rung chuyển kịch liệt, lưu tinh trực tiếp rơi xuống khiến cho bụi đất bốc lên cao tới mấy trăm trượng, từng vết nứt kéo dài, lan ra khắp nơi, khiến cho mấy ngàn mét xung quanh nháy mắt sụp đổ, tạo thành một cái hố lớn, có thể thấy được lực va đập lớn tới mức nào.
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng tên tu sĩ nhanh chóng bay tới từ đủ các hướng, trên mặt bọn họ mang theo vẻ tò mò và khẩn trương.
Phàm là mỗi khi thiên ngoại chi thạch rơi xuống đều sẽ dẫn tới hạo kiếp, hoặc là trực tiếp tạo thành tai nạn có quy mô lớn, hoặc là bản thân nó ẩn chứa thứ gì đó khiến các cường giả tranh đoạt, thiên ngoại chi thạch bình thường đều là luyện khí chí bảo, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.