- Tần Quân ca ca, ngày mai gặp!
Trần Diệu Âm nhìn Tần Quân phất tay cười nói. Tần Quân chỉ gật đầu. Ngày mai hắn sẽ phải rời đi. Ai gặp lại sau với tiểu nha đầu nàng chứ!
Có thể cùng Trần Thư Lễ xác định quan hệ, Tần Quân đã rất hài lòng.
Chỉ có điều Trần Thư Lễ còn trẻ. Muốn trưởng thành lên không phải một sớm một chiều là thành công.
Đợi đến sau khi huynh muội Trần Thư Lễ rời đi, Đát Kỷ không nhịn được hỏi:
- Công tử, Trần Thư Lễ này thoạt nhìn rất yếu. Công tử xem trọng hắn ở điểm nào?
- Đúng vậy, một móng vuốt của Khuyển gia ta cũng có thể đè chết hắn.
Hạo Thiên Khuyển mang theo sự khinh thường nói.
Thường Thiến Thiến mặc dù không có hỏi, nhưng đôi mắt to trong veo như nước lại nhìn chăm chú vào Tần Quân.
- Các ngươi không hiểu đâu.
Tần Quân giả vờ cao thâm khó lường nói, dẫn tới hai nàng và một chó đồng thời trợn trắng mắt.
Ở thời điểm bọn họ chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, Thường Hạo bỗng nhiên đi vào cửa lớn khách sạn. Vừa nhìn thấy đám người Tần Quân, sắc mặt của hắn nhất thời không được tự nhiên. Hắn miễn cưỡng cười, sau đó nhanh chóng lên lầu.
Có mờ ám!
Tần Quân không khỏi nhíu mày. Tuy rằng Thường Hạo gần đây thành thật, nhưng bởi vì hắn cho Tần Quân ấn tượng đầu tiên là gia hỏa rất cuồng ngạo. Người như vậy tuyệt đối sẽ không hoàn toàn kinh sợ, chỉ là giấu thù hận ở trong lòng mà thôi.
Chỉ có điều, ngại vì Thường Thiến Thiến ở bên cạnh, hắn không tiện hỏi nhiều. Lại nói ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa cũng chỉ là uổng công!
Cùng lúc đó, các gia tộc lớn của Thanh Đàn Thành đều đang bàn luận về Tần Quân.
...
Trình gia.
Bên trong đại đường, một người trung niên khôi ngô râu dài nhìn Trình Kiệt hỏi:
- Ngươi xác định là cấm vệ?
Hắn chính là Trình Chiến gia chủ Trình gia, cao thủ Trúc Cơ Cảnh tầng bốn!
- Không sai. Hắn mặc trang phục cấm vệ. Chỉ có điều hắn rất trẻ tuổi, đoán chừng mới mười sáu mười bảy tuổi.
Trình Kiệt vừa nhớ lại, vừa nói.
- Cấm vệ mười sáu mười bảy tuổi? Làm sao có thể!
Trình Chiến mở miệng bác bỏ nói:
- Cấm vệ phải từ trong quân đội sàng lọc ra. Tuổi nhỏ như vậy không có thể trở thành cấm vệ được. Hơn nữa cấm vệ là không thể rời khỏi Vương Đô!
Trình Kiệt há hốc mồm. Hắn không dám tin hỏi:
- Lẽ nào ta bị đùa bỡn?
- Ừ, tiếp theo gặp phải loại tình huống này phải thử trước. Không cần tự mình loạn đầu trận tuyến. Dù sao ngươi sau chính là người sẽ thừa kế Trình gia này!
Trình Chiến trầm giọng nói, hình như rất bất mãn về sự nhát gan của Trình Kiệt.
- Là hài nhi tự loạn đầu trận tuyến. Hài nhi tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo!
Trình Kiệt nghẹn đỏ mặt nói, trong lòng lại ghi hận Tần Quân. Khi dễ Trần Thư Lễ chính là nhiệm vụ Trình Chiến an bài cho hắn. Ngày hôm nay, hắn thật vất vả mới gặp được Trần Diệu Âm, kết quả bị hắn thả cho chạy mất!
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Trong lòng Trình Kiệt âm thầm thề, nhất định phải khiến cho Tần Quân hối hận!
Bên kia, Trần Diệu Âm cũng nói chuyện phát sinh tối nay cho thành chủ Trần Triển Kiếm.
Trần Triển Kiếm năm nay đã năm mươi tuổi, tóc thoáng lộ ra hoa râm, nhưng thân thể xương cốt vẫn tính là cường tráng. Hắn vốn vẫn đang tức giận chuyện Trần Diệu Âm rời nhà trốn đi. Nhưng nghe đến đoạn Trình Kiệt không ngờ ờ bên đường chèn ép Trần Thư Lễ, lửa giận của hắn liền chuyển tới trên Trình gia. Lại nghe tới Tần Quân trượng nghĩa xuất hiện, hắn lại phát sinh hiếu kỳ.
- Công tử kia tên gọi là gì? Hắn có thân phận gì?
Trần Triển Kiếm nhíu mày hỏi.
- Tên và thân phận của hắn, ta không thể nói. Nhị ca nói, tuyệt đối không thể tiết lộ, trong đó bao gồm cả cha. Hắn còn nói cơ hội Trần gia chúng ta quật khởi sắp đến.
Trần Diệu Âm lắc đầu nói. Khi nói ra những lời này, trên mặt nàng đầy vẻ hiếu kỳ.
Trần Thư Lễ và Tần Quân nói chuyện, nàng chỉ nghe hiểu được hơn phân nửa. Một là Tần Quân có thân phận rất đặc biệt, không được truyền ra ngoài. Hai là thủ hạ của Tần Quân có một cường giả vượt qua Kim Đan Cảnh.
Chỉ là điểm thứ hai lại c đủ khiến cho bọn họ Trần gia ôm bắp đùi của Tần Quân!
Trần Triển Kiếm vừa nghe, chân mày nhất thời nhíu chặt lại. Hắn không lên tiếng nữa, trái lại chìm vào trong suy tư. Bầu không khí trong đại đường bắt đầu trở nên nặng nề.
Trần Diệu Âm rất không thích bầu không khí này. Nàng liền vội vàng nói:
- Ta đi về nghỉ trước!
Ngày hôm nay kế hoạch rời nhà ra đi xem như đã ngâm nước nóng. Thành vệ đáng chết, lại muốn thu phí ra khỏi thành!
Trần Triển Kiếm không để ý đến nữ nhi tùy hứng này của mình. Hắn tự lẩm bẩm:
- Thư Lễ hành sự ổn trọng. Hắn nói như vậy khẳng định có nguyên nhân.
Bởi vì Trần Thư Lễ là con tư sinh, cho nên bị chính thê của hắn xa lánh. Hơn nữa thiên phú luyện khí không tốt. Mặc dù thân là thành chủ hắn cũng không dám hậu đãi Trần Thư Lễ. Hắn chỉ có thể lén lút, thầm thỏa mãn tất cả nhu cầu đọc sách của Trần Thư Lễ.
Mà tin tức Vương Đô cũng chỉ có một mình hắn khai thông cho Trần Thư Lễ. Mỗi một tháng Vương Đô phát sinh chuyện gì lớn, đều sẽ ghi lại trên giấy, do bồ câu đưa tin truyền tới trong tay mỗi một vị thành chủ. Đương nhiên chỉ cần có thân phận cũng có thể được truyền tới trước. Hắn có thể chuyển tin tức cho Trần Thư Lễ, có thể thấy được hắn đối với đứa con tư sinh này của mình kỳ vọng cao tới mức nào.
Ở vương quốc Càn Nguyệt, cũng không chỉ có một lối ra luyện khí.
- Mà thôi, liền tùy hắn đi.
Trần Triển Kiếm thở dài nói. Trần Thư Lễ từ nhỏ đến lớn tâm trí lại thành thục hơn so với bạn cùng lứa tuổi. Trong hai đứa con trai, hắn càng thích Trần Thư Lễ hơn. Đáng tiếc danh phận và thiên phú luyện khí bày ra ở nơi đó.
- Trình gia...
Ánh mắt Trần Triển Kiếm lạnh lẽo. Bàn trà bị hắn nắm ở trong tay bị chấn động tới mức không ngừng run rẩy lay động.
...
Mặt trời mọc lên ở phía đông. Tần Quân bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt có chút ngứa ngáy. Hắn chậm rãi trợn mắt, ý thức dần dần tỉnh táo.
Sau khi xuyên qua, mỗi ngày tỉnh lại hắn đều có loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ. Bởi vì trong mộng, hắn vẫn sống đô thị phồn hoa trên địa cầu.
- Hạo Thiên Khuyển, nên tỉnh dậy rồi.
Tần Quân đứng dậy đi tới trước chậu nước bên giường, vừa cầm lấy rửa mặt khăn, vừa hướng về phía Hạo Thiên Khuyển nằm ngủ trên mặt đất, nói.
Hạo Thiên Khuyển mở một con mắt liếc xem Tần Quân, phong thái có chút khinh bỉ, hình như đang nói ta còn tỉnh dậy sớm hơn so với ngươi.
Sau khi rửa mặt xong, Tần Quân dẫn theo Hạo Thiên Khuyển đi tới trước gian phòng bên cạnh của Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến.