Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1037: Chương 1037: Uy của Tần Thánh Đế




Tần Quân nhìn Dạ Đế, động ý niệm.

Người Dạ Đế cứng ngắc, vô số kiếm khí từ bốn phương tám hướng bay tới bao trùm gã.

Có Vạn Kiếp Ngự Trùng, Tần Quân chỉ cần một ý niệm có thể khiến Dạ Đế sống không bằng chết, dù tu vi hai người chênh lệch cách xa.

Dạ Đế dám giấu hắn lén đầu vào Kỳ Lang Vương, Tần Quân phải cho gã nếm thử đau khổ mới được.

Dạ Đế lao ra khỏi vụ nổ kiếm khí, gã hơi chật vật. Đám kiếm tu đều không yếu, kiếm khí tụ tập lại làm Dạ Đế rất khó chịu.

Dạ Đế giật mình thầm nghĩ:

- Chuyện gì vậy? Cảm giác kinh khủng vừa rồi . . .

Dạ Đế bản năng nhìn sang một hướng, thấy sáu người Tần Quân trên cân đẩu vân. Da đầu Dạ Đế suýt bay lên.

Tần Thánh Đế!

Sao hắn đến đây?

Dạ Đế sợ suýt ướt quần, kiếm khí ập đến, gã chỉ có thể hoảng hốt tránh né. Trong lòng Dạ Đế vô cùng tuyệt vọng, Tần Quân đến, ác mộng buông xuống.

Tần Quân cười tủm tỉm nhìn Dạ Đế, nghiệt súc này dám giở trò, đúng là chán sống.

Tần Quân động ý niệm, cách vài dặm Dạ Đế biến sắc mặt ôm đầu gào la.

- A a a a:!!!

Tiếng hét vô cùng thê lương lấn át tiếng động trên thảo nguyên. Kỳ Lang Vương đang ác chiến với Hoa Nhất Kiếm bản năng ngoái đầu, gã rất xem trọng Dạ Đế, không muốn Dạ Đế chết tại đây.

Nhưng nhìn Dạ Đế bỗng dưng ôm đầu la hét, Kỳ Lang Vương phản xạ nhìn quanh, tưởng có cường giả nào trùng kích linh hồn Dạ Đế.

Hoa Nhất Kiếm lạnh lùng cười:

- Ngươi đang nhìn cái gì!?

Tóc dài bay rối, Hoa Nhất Kiếm đâm thẳng một kiếm nhanh như tia chớp, gió rít kèm theo.

Kỳ Lang Vương vừa né tránh vừa gầm lên, thân hình gã thu nhỏ biến hình người, thành một nam nhân râu màu nâu xồm xoàm, người khoác áo rộng chế bằng da thương lang, móng vuốt hai bàn tay như mười thanh trường kiếm cực kỳ sắc bén.

Kỳ Lang Vương nhìn Hoa Nhất Kiếm, hung tợn nói:

- Trước kia ta có thể giết chết ngươi một lần thì bây giờ có thể giết lần thứ hai!

Hoa Nhất Kiếm cười mỉa mai:

- Trước kia? Ngươi không biết ngượng nhắc đến trước kia? Chiến đấu quang minh chính đại thì ngươi làm sao đánh lại ta!

Hai luồng kiếm khí như kim bắn ra từ mắt Hoa Nhất Kiếm, trong mắt có kiếm là thần thông độc môn của gã, cùng đẳng cấp có thể tổn thương người trong lúc bị bất ngờ.

Kỳ Lang Vương là đứng đầu thượng cổ kỳ chủng, phản ứng cực nhạy, gã giơ móng vuốt cản lại kiếm khí.

Hoa Nhất Kiếm lao nhanh đến định đâm thủng cổ họng Kỳ Lang Vương.

Kỳ Lang Vương không lùi còn tiến lên, bị Hoa Nhất Kiếm mai phục khiến trong người gã bốc cháy lửa giận.

Tần Quân không tàn phá linh hồn Dạ Đế nữa, nhưng đám kiếm tu sẽ không tha cho gã.

Tần Quân đến khiến Dạ Đế không tâm tình chiến đấu, lo sợ bất an.

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai hỏi, không nhịn được chỉ muốn nhào lên đánh nhau:

- Cứ nhìn xem sao bệ hạ?

Tần Quân mỉm cười nói:

- Ngươi đã muốn chiến thì đi đi.

Tôn Ngộ Không lập tức nhảy lên cao mấy ngàn thước, móc Kim Cô Bổng ra khỏi lỗ tai, kiệt ngạo bất thuần cuồng cười:

- Khẹc, ăn một gậy của lão Tôn!

Gió mạnh ập đến, Hoa Nhất Kiếm, Kỳ Lang Vương giật mình ngoái đầu nhìn vừa lúc thấy Tôn Ngộ Không giơ Kim Cô Bổng càng lúc càng to đập tới.

Hoa Nhất Kiếm tức giận quát:

- Yêu nghiệt phương nào!?

Không ngờ có người dám quấy rầy gã báo thù, Hoa Nhất Kiếm vung kiếm, kiếm khí tung hoành muốn bao trùm Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không không thèm né, gậy đập xuống đánh tan kiếm khí ngập trời, Kim Cô Bổng như cột trời giáng xuống trường kiếm của Hoa Nhất Kiếm.

Đinh!

Kiếm gậy va chạm, hỏa hoa bắn ra bốn phía, Hoa Nhất Kiếm bị chấn cổ tay đau nhức, lòng dậy sóng dữ, con khỉ yêu này sức lực thật bá đạo.

Người Tôn Ngộ Không xoay tròn, hai chân đạp Kỳ Lang Vương.

Kỳ Lang Vương dù gì là Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ mạnh mẽ, không chút e ngại hừ lạnh vỗ trảo vào Tôn Ngộ Không.

Trong khoảnh khắc Tôn Ngộ Không hóa thành luồng sáng vàng luồn ra sau lưng Kỳ Lang Vương, đập gậy vào gáy gã. Kỳ Lang Vương bị đập suýt xỉu.

Bản lĩnh mạnh nhất của Tôn Ngộ Không là Địa Sát bảy mươi hai biến, biến hóa đa đoan, ở trong chiến đấu vô cùng linh hoạt, đụng phải kẻ địch xa lạ sẽ làm đối phương không kịp đề phòng.

Hình Thiên hỏi:

- Bệ hạ có cần ta ra tay không?

Hình Thiên không hứng thú lắm, ở trong mắt gã thì Hoa Nhất Kiếm hay Kỳ Lang Vương đều là kẻ yếu.

Tần Quân chắp tay sau đít mỉm cười nói:

- Không cần, Kiếm Chủ còn chưa đến.

Dù Kiếm Chủ tới cũng vô dụng, Hình Thiên là Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn, càng miễn bàn Bồ Đề Tổ Sư sâu không lường được.

Kiếm Chủ?

Con ngươi Hình Thiên, Kim Quang Thánh Mẫu, Dương Tiễn co rút. Kiếm Chủ là ứng cử viên cửu đế, trong đại chiến hai giới Âm Dương gã bị Thiên Mệnh Đại Đế, Thái Thượng Lão Quân che mất nổi bật nhưng gã thuộc về nhóm người mạnh nhất thiên địa.

Trong hư không nhanh chóng hiện ra các bóng kiếm tựa như ảo ảnh.

Tôn Ngộ Không, Hoa Nhất Kiếm, Kỳ Lang Vương đang đánh túi bụi, không ai giúp ai. Ba người chú ý đến bóng kiếm trên đỉnh đầu nhưng không rảnh làm gì, đặc biệt Tôn Ngộ Không biểu hiện điên cuồng nhất.

Kim Cô Bổng múa may điên cuồng đập, lực lượng to lớn khiến Kỳ Lang Vương chửi thầm trong bụng.

Kỳ Lang Vương cắn răng giận dữ hét:

- Con khỉ kia, có dám xưng tên ra!?

Chưa đến Tuyệt Thiên Nguyên đã gặp nhiều cường giả như thế làm Kỳ Lang Vương rất khó chịu.

Tôn Ngộ Không cuồng cười nói:

- Gia gia của ngươi tên là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!

Một gậy quét ngang, Kim Cô Bổng biến thành cây cột to đường kính mười thước quét bay Kỳ Lang Vương.

Giờ phút này Kỳ Lang Vương chìm trong giật mình.

Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không? Đó chẳng phải là chiến tướng dưới tay Tần Thánh Đế sao?

Hoa Nhất Kiếm vừa sống lại, chưa nghe tiếng Tề Thiên Đại Thánh nên vẫn tập trung đánh nhau với Tôn Ngộ Không.

Rất nhanh Tôn Ngộ Không bị Hoa Nhất Kiếm áp chế.

Hoa Nhất Kiếm dù gì là cường giả Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ, cao hơn Tôn Ngộ Không một tiểu cảnh giới. Sau khi quen phong cách chiến đấu của Tôn Ngộ Không thì Hoa Nhất Kiếm dễ tìm ra đường phản kích.

Nhưng Tôn Ngộ Không có thân Kim Cương Bất Tử, kiếm khí của Hoa Nhất Kiếm không tổn thương y được.

Đó là Tôn Ngộ Không, dựa vào thân thể hoành hành vô kỵ, không có phép thuật, thần thông hoa mỹ, chỉ bằng vào gậy sắt trong tay.

Khung trời trên đầu họ trăm dặm trải rộng bóng kiếm, vô số bóng kiếm đâm thẳng xuống đất, ai thấy cảnh này cũng sẽ sợ hãi.

Hình Thiên lẩm bẩm:

- Đây là kiếm trận của Kiếm Chủ sao?

Hình Thiên rất có hứng thú với Kiếm Chủ.

Tần Quân nhìn chân trời phía tây, Kiếm Chủ đạp bước hư không nhẹ nhàng đến, vẫn mặc đồ đen bay theo gió, khí thế siêu mạnh phát ra từ người gã rung động thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.