Long Đế vừa mắng vừa ói máu:
- Hắn không đến! Ngươi giết chúng ta đi! Chúng ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!
Vương Tứ cười rẻ rúng:
- Hừ! Ta đã nghe bao nhiêu người nói câu tương tự rồi!
Ưu Công Tử phẩy quạt cười hỏi:
- Vương điện chủ, có thể giao cả thần hồn của con rồng này cho ta không?
Ba Đại La bị luyện chế thành quỷ nô thì thực lực của gã sẽ tăng vọt.
Vương Tứ sảng khoái đồng ý:
- Không thành vấn đề!
Đó là chủ Cửu U tương lai, gã cần nịnh hót trước.
Bách Mục Yêu Quân cười xúi giục:
- Vương điện chủ, có thể chém rồi, phỏng chừng Mông Điềm sẽ không đi ra. Nếu Mông Điềm có mặt, với tính tình của hắn đã sớm nhảy ra.
Bách Mục Yêu Quân từng truy sát Long Đế và Mông Điềm, biết rất rõ tính cách của Mông Điềm.
Vương Tứ ngẫm nghĩ thấy có lý.
Giết Long Đế, Lý Tư, Vương Tiễn, chỉ còn lại mình Mông Điềm không đáng lo.
Vương Tứ quay đầu ra lệnh cho hai nam nhân vạm vỡ mình trần:
- Tốt! Các ngươi . . .
Vương Tứ chưa dứt lời thì ngoài thành truyền đến tiếng rồng ngâm liên tiếp.
Vô số người ngoái đầu nhìn, sau đó há hốc mồm kinh kêu.
Vì có chín con rồng bay song song trên bầu trời, hình ảnh rất là đồ sộ.
Có người kinh kêu:
- Tần Thánh Đế đến!
Vương Tứ, Bách Mục Yêu Quân cau mày. Ưu Công Tử nheo mắt. Minh Mộng Ma Tôn sợ hãi run cầm cập.
Tồn tại trẻ tuổi nhất Hùng Chủ bảng!
Mắt Ưu Công Tử lóe tia sáng lạnh, vì từng nghe phụ thân khen Tần Thánh Đế, trong lòng gã luôn không phục, không ngờ hôm nay được thấy Tần Thánh Đế trong truyền thuyết. Ưu Công Tử chống mắt xem Tần Thánh Đế có phong thái thế nào.
Vương Tứ truyền âm chất vấn Bách Mục Yêu Quân:
- Chẳng phải ngươi nói sẽ phái người chặn hắn lại sao?”
Bách Mục Yêu Quân lúng túng không biết trả lời ra sao.
Giọng châm chọc cười nhạt của Tần Quân vang vọng thiên địa:
- Minh Vương điện thật uy phong, Vương điện chủ thật phong cách!
Vô số người hít thở dồn dập.
Sắp có đánh nhau!
Tu sĩ đến Cổ Cổ thành xem kịch vui đều vì chờ xem chiến đấu, ít ai quan tâm sự chết sống của Lý Tư, Vương Tiễn. Giờ thấy Tần Quân xuất hiện khiến họ hưng phấn lên.
- Tần Thánh Đế trong truyền thuyết!
- Thật sự là chín con rồng kéo kiệu, uy vũ quá!
- Trời ạ, đẹp trai ghê, sau này ta cũng bắt chín con rồng kéo kiệu mới được!
- Bằng vào ngươi? Coi chừng đắc tội long tộc, long tộc rất bao che khuyết điểm.
- Chậc, Vương Tứ, Tần Thánh Đế, Bách Mục Yêu Quân và cả Ưu Công Tử, thật là quần hùng hội tụ.
Nghe các tu sĩ bàn tán, mặt Vương Tứ đen như nhọ nồi.
Tần Quân chém năm Thái Ất Huyền Tiên của gã, tổn hại nặng Minh Mộng Ma Tôn, làm Vương Tứ tức điên. Quan trọng nhất là Dạ Tình Đàm Hoa mà gã sưu tầm nằm trên người Tần Quân.
Vương Tứ tức giận quát:
- Chém bọn chúng cho ta!
Vương Tứ như con sư tử đực tức giận, gã biết Tần Quân đến cứu Long Đế nên không cho hắn vừa ý.
Hai nam nhân vạm vỡ mình trần giơ đại đao lên.
Vèo vèo!
Hai tiếng xé gió truyền đến, chỉ thấy hai mũi tên lửa xé rách không khí vượt qua mấy vạn dặm bắn bể đầu hai nam nhân mình trần.
Vương Tứ vừa lúc xoay người, gã không kịp phản ứng.
Con ngươi Ưu Công Tử co rút, bốn người áo đen từ sau lưng nhanh chóng che trước mặt gã.
Vương Tứ tức giận bùng nổ hơi thở:
- Ngươi dám!!!
Ma khí cuồn cuộn thổi tu sĩ quanh đài ngã trái ngã phải.
Khi Vương Tứ giơ tay định vỗ hướng Long Đế hòng một chưởng đánh chết Long Đế.
Trọng Minh Điểu bay tới với tốc độ cường giả Thái Ất cảnh không thấy được. Vương Tứ cảm thấy rợn tóc gáy, tay phải bản năng đổi hướng vỗ đằng trước.
Phập!
Trọng Minh Điểu xuyên thủng bàn tay Vương Tứ, máu phun ra. Vương Tứ trợn to mắt nghiêng đầu sang trái né Trọng Minh Điểu tấn công trong đường tơ kẽ tóc.
Bách Mục Yêu Quân thấy Trọng Minh Điểu lao tới thì hết hồn vội nằm sấp xuống.
Tiếng hót của Trọng Minh Điểu vang vọng toàn trường:
- Chiếp!
Đám tu sĩ còn đang nhìn bầu trời vụt ngoái đầu lại.
Mặt Lý Tư, Vương Tiễn mờ mịt. Trong thời gian Tần Quân leo lên Hùng Chủ bảng thì bọn họ đang bận rộn đánh nhau với Minh Vương điện nên chưa biết Tần Thánh Đế là ai.
Long Đế mừng như điên la lên:
- Là bệ hạ, bệ hạ tới cứu chúng ta!
Lý Tư, Vương Tiễn biến sắc mặt.
Bệ hạ đến!
Một vạn năm trước Tần Quân mạnh hơn xa bọn họ, bây giờ càng đến trình độ nào?
Lý Tư, Vương Tiễn mừng hớn hở. Hai người bỗng thấy một thân hình từ trên cao bay tới, uy vũ bá khí như thần linh giáng trần.
Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, Dương Tiễn.
Dương Tiễn quát to:
- Chết cho bản quân!
Hai tay Dương Tiễn giơ cao đao chiến thần ba mũi nhọn như thiên thạch đập xuống bệ đá, làm nhà lầu trong phạm vi ngàn thước sụp đổ.
Bụi bặm bay đầy muốn che lấp cả bầu trời.
Ưu Công Tử được bốn người áo đen bảo vệ nhanh chóng bay ra, không rụng cọng tóc.
Bách Mục Yêu Quân, Minh Mộng Ma Tôn hơi chật vật.
Vương Tứ phẩy hai tay áo muốn xua tan bụi bặm. Hậu Nghệ như hồn ma lao đến, hai tay túm hai người Lý Tư, Vương Tiễn. Dương Tiễn xách Long Đế bay ra khỏi bụi trần.
Vương Tứ thấy vậy càng điên tiết, định xông lên đánh thì bỗng Trọng Minh Điểu lao tới bám giữ gã.
Hai bên đều là Đại La Kim Tiên cảnh viên mãn, không ai làm được ai.
Mặc dù linh trí của Trọng Minh Điểu không cao nhưng ý thức chiến đấu không thấp, cộng với tốc độ tuyệt đối đã đánh Vương Tứ không kịp trở tay.
Một người áo đen trầm giọng nói với Ưu Công Tử:
- Con gà đó không đơn giản.
Mắt Ưu Công Tử hấp háy, gã biết tu vi của Vương Tứ đến Đại La Kim Tiên cảnh viên mãn vậy mà bị một con gà làm cho chật vật như thế, xem ra lai lịch của con gà này không tầm thường.
Ưu Công Tử nhìn hướng Hậu Nghệ, Dương Tiễn bay đi, mắt sáng lấp lánh. Đặc biệt Dương Tiễn anh minh thần võ khiến Ưu Công Tử sinh lòng yêu tài, nếu có thể thu thần tướng như vậy vào tay thì rất sướng.
Người áo đen khác trầm giọng nói:
- Người kia chỉ là Thái Ất Huyền Tiên cảnh hậu kỳ nhưng có sức chiến đấu đối kháng cường giả Đại La cảnh, cũng không đơn giản.
Tu vi của bốn người họ tuy không vượt qua Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ, nhưng liên hợp lại đủ sức bảo vệ Ưu Công Tử hoành hành bát phương.
Dương Tiễn và Hậu Nghệ nhanh chóng bay lên áng mây Đế Vệ quân cưỡi, thả Lý Tư, Vương Tiễn và Long Đế xuống.
Dương Tiễn cố nén hưng phấn hỏi:
- Bệ hạ, tiếp theo nên làm gì?
Giọng Tần Quân nhàn nhã truyền ra cỗ kiệu:
- Giết Vương Tứ.
- Rõ!
Dương Tiễn hưng phấn lao ra, gã chỉ có tu vi Thái Ất Huyền Tiên cảnh hậu kỳ mà dám xông pha trong đống cường giả Đại La cảnh, dũng đảm vô song.
Hậu Nghệ ngửa đầu cười đi theo.