Thuộc hạ của Tần Quân rốt cuộc giấu bao nhiêu cường giả khủng bố đây?
Bên kia, pháp thuyền đã rời xa đảo rồng.
Một nô lệ cung kính nói với Tần Quân:
- Bệ hạ, khoảng năm ngày là sẽ đến Nam Vực.
Pháp thuyền đang giữ tốc độ một ngày đi ba mươi vạn dặm, vậy chẳng phải là chỗ này cách Nam Vực một trăm năm mươi vạn dặm? Tần Quân thầm suy tư. Xem ra khoảng cách đường thẳng của Đông Phương Vực và Nam Vực là hơn ba trăm vạn dặm, đây là phỏng đoán bảo thủ.
Rất khó tưởng tượng Nam Tận Hải lớn đến mức nào.
Đang lúc Tần Quân suy nghĩ lung tung thì sau lưng hắn nứt ra khe hở không gian, một bóng đen đi ra, là Hắc Điệp Tiên Tử.
Cửu Đầu Trùng trầm giọng quát:
- Ai đó!?
Dương Tiễn nhíu chặt mày, không ngờ gã đến Thái Ất Huyền Tiên cảnh hậu kỳ nhưng vẫn không thể nhận biết Hắc Điệp Tiên Tử đến.
Chẳng lẽ là thần thông không gian?
Tần Quân ngoái đầu lại, thấy là Hắc Điệp Tiên Tử thì hắn linh cảm không may.
Hắc Điệp Tiên Tử cười khẽ:
- Chậc chậc, biểu tình gì đây?
Hắc Điệp Tiên Tử vẫn đeo mạn che mặt khiến người xem không rõ khuôn mặt của nàng.
Tần Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Trẫm cảm giác nàng đến biết ngay không có chuyện tốt.
Dù sao Hắc Điệp Tiên Tử là Tinh Quan của Thần Điện, nàng nói sẽ bảo vệ Tần Quân nhưng có thể chịu đựng áp lực từ điện chủ không?
Hắc Điệp Tiên Tử cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đoán đúng rồi, Thần Vô Cơ đã phái người ngầm điều tra Nam Vực các ngươi, vì lần trước có một vị sứ giả Thần Điện đến Nam Vực rồi không còn quay về nữa. Hơn nữa ngươi đẩy ngã Thánh Hoàng Nam Vực được Thần Điện nâng đỡ, thù mới hận cũ cùng tính một lượt.
Lòng Tần Quân chùng xuống, quả nhiên không phải chuyện tốt.
Tần Quân hỏi tiếp:
- Thần Vô Cơ là điện chủ của các người? Hắn phái người đến mạnh cỡ nào?
Hắc Điệp Tiên Tử ngừng cười, nghiêm túc nói:
- Điện chủ là Thần Vô Cơ, người hắn phái đến rất mạnh, thậm chí có thể nhẹ nhàng hủy diệt Đông Phương Vực.
Những người khác căng thẳng nhìn Hắc Điệp Tiên Tử.
Liễu Nhược Lai buồn bực, vì sao bên cạnh Tần Quân toàn là kỳ nữ, hoặc là thiếu tộc trưởng Miêu Nhân tộc, hoặc là công chúa long tộc, hoặc là cao sâu khó dò. So sánh thì Liễu Nhược Lai như hạt bụi bình thường.
Tần Quân nheo mắt hỏi:
- Nên nàng đến khuyên trẫm bỏ trốn?
Hắc Điệp Tiên Tử nhìn Tần Quân chằm chằm:
- Đúng vậy!
Bốn mắt nhìn nhau, không khí nặng nề.
Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng:
- Tại sao bệ hạ phải trốn? Mặc kệ Thần Điện phái ai đến chúng ta đều cam nguyện chết trận vì bệ hạ!
Cửu Đầu Trùng cũng trầm giọng nói:
- Đúng vậy!
Hai người bùng nổ khí thế khiến Hắc Điệp Tiên Tử ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Thái Ất Huyền Tiên cảnh hậu kỳ! Hơn nữa khí thế không kém gì cường giả mới vào Đại La Kim Tiên cảnh.
Hắc Điệp Tiên Tử nhíu mày nói:
- Sao có thể như vậy?
Trước kia Dương Tiễn chỉ là Thái Ất Tán Tiên cảnh, làm sao có thể đột phá nhanh đến thế?
Hắc Điệp Tiên Tử chợt quay đầu nhìn lầu các trên pháp thuyền, tầm mắt ngừng lại ở căn phòng Khoa Phụ cư ngụ.
Hắc Điệp Tiên Tử cười bí hiểm nói:
- Xem ra kẻ lợi hại thật sự còn bị ngươi giấu đi.
Tuy không thể thăm dò rõ thực lực của Khoa Phụ nhưng Hắc Điệp Tiên Tử cảm nhận được hơi thở khiếp người đó, tựa như mãnh thú hồng hoang.
Tần Quân cười bí ẩn:
- Không thể nói.
Hắc Điệp Tiên Tử nhìn Tần Quân chằm chằm, nhìn khuôn mặt tự tin của hắn làm nàng tò mò hắn còn giấu lá bài tẩy nào.
Lúc trước Hắc Điệp Tiên Tử gặp Tần Quân thì rất mừng, nhìn tu vi của hắn yếu khiến nàng không kiềm được muốn bảo vệ. Hắc Điệp Tiên Tử không chú ý trong tay Tần Quân có thế lực mạnh cỡ nào, giờ ngẫm lại càng khiến nàng hứng thú với hắn nhiều hơn.
Hắc Điệp Tiên Tử cười khẽ:
- Xem ra ngươi vào thời kỳ nào đều không phải phàm nhân.
Hắc Điệp Tiên Tử liếc hướng Liễu Nhược Lai đầy địch ý trừng mình, nàng cười càng tươi.
Vèo!
Gió nhẹ thổi qua, con ngươi Liễu Nhược Lai co rút, chớp mắt Hắc Điệp Tiên Tử đã xuất hiện trước mặt nàng.
Hắc Điệp Tiên Tử cao hơn Liễu Nhược Lai nửa cái đầu, cho nên bốn mắt nhìn nhau tạo áp lực khó tả cho Liễu Nhược Lai.
Hắc Điệp Tiên Tử chép miệng kinh ngạc nói:
- Tiểu nha đầu thật không đơn giản, tuyệt thật.
Mắt Hắc Điệp Tiên Tử là lạ nhìn Liễu Nhược Lai, khóe mắt liếc Tần Quân, lắc đầu cười nói:
- Trên đời này chỉ có hắn có thể khiến vô số tuyệt sắc giai nhân không tiếc bản thân.
Phụt, ngươi đang khen trẫm?
Tần Quân bị nói đến xấu hổ, mặt nóng ran. Nhưng Tần Quân tự biết sức mình, hay Hắc Điệp Tiên Tử đang nói đến Cơ Vĩnh Sinh? Cũng không đúng, Liễu Nhược Lai và Cơ Vĩnh Sinh hoàn toàn không dính líu gì nhau.
Liễu Nhược Lai cố nén kinh hoàng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Đổi lại bình thường Liễu Nhược Lai thấy cách lên sân khấu của Hắc Điệp Tiên Tử là đã sợ chết khiếp. Nhưng nghi ngờ Hắc Điệp Tiên Tử có quan hệ không bình thường với Tần Quân khiến Liễu Nhược Lai phồng lên can đảm chống đối lại tình địch.
Hắc Điệp Tiên Tử phớt lờ Liễu Nhược Lai, vẫy tay chào Tần Quân:
- Ta đi đây, nên nói đã nói rồi, tự giải quyết cho tốt!
Hắc Điệp Tiên Tử phất áo gấm biến mất tại chỗ.
Tới vô ảnh đi vô tung!
Tuy không có địch ý với Hắc Điệp Tiên Tử nhưng Tần Quân rất bực bội trước thủ đoạn đến đi tự nhiên của nàng. Ngẫm lại xem nếu Hắc Điệp Tiên Tử là kẻ địch thì chẳng phải là tùy thời có thể gần hắn, thậm chí giết hắn?
Dương Tiễn sắc mặt âm trầm mở miệng nói:
- Thần thông của nàng này tinh diệu còn hơn Thanh Hồ Vương.
Dù pháp lực vô biên, sức lớn vô cùng nhưng không đánh trúng kẻ địch thì phải làm sao?
Rất ức chế!
Tần Quân phất tay:
- Kệ nàng ấy đi, nếu nàng ta có ý xấu với trẫm thì từ lâu đã có cơ hội giết trẫm. Chắc nàng thật lòng thật dạ muốn giúp trẫm.
Dương Tiễn gật đầu, gã cùng Tần Quân trải qua Quan Thiên Đại Hội, một đường đến tận đây những gì Hắc Điệp Tiên Tử làm đều vì hắn.
Cửu Đầu Trùng và Trư Bát Giới liếc nhau, thấy khó hiểu trong mắt đối phương.
Liễu Nhược Lai nhanh mồm nhanh miệng không kiềm được hỏi:
- Rốt cuộc nàng ta là ai?
Cửu Đầu Trùng, Trư Bát Giới cùng tò mò nhìn Tần Quân.
Tần Quân ngước nhìn chân trời, phun ra bốn chữ:
- Tinh Quan của Thần Điện.
Liễu Nhược Lai xoe tròn mắt, Trư Bát Giới và Cửu Đầu Trùng cũng trố mắt.
Chẳng phải Tần Quân và Thần Điện kết thù sao?
***
Năm ngày qua mau.
Thanh Hồ Vương không cho bộ hạ cản trở nhóm Tần Quân, Hắc Long Vương cũng vậy, pháp thuyền một đường có kinh không hiểm, gặp thiên tai cũng cưỡng ép xuyên qua.
Hôm nay Tần Quân đứng ở đầu thuyền đã thấy Nam Vực thấp thoáng.