Tần Quân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, nói:
- Đi thôi!
Nói xong, hắn dẫn đầu cất bước.
Trải qua chuyện này, thái độ của mọi người trở nên càng thêm kính sợ.
Đều cho rằng Tần Quân chính là một vị Viễn Cổ Thiên Đế nào đó chuyển thế.
Ngay cả Lâm Ngọc Kỳ, đối mặt Tần Quân cũng không được tự nhiên.
Trong sương mù dày đặc, Tô Đế sừng sững trong đó, nhìn xuống đám người Tần Quân phía dưới, nhẹ giọng nói:
- Chư Thiên vũ trụ, cũng chỉ có ngươi có tư cách cùng ta tranh một chuyến.
- Ta chờ ngươi, Tần Thiên Đế.
Vừa dứt lời, Ma khí cuồn cuộn bỗng nhiên lan tràn.
Ngay sau đó Ma khí hóa thành một Ma ảnh, hắn nhìn Tô Đế, kinh nghi nói:
- Quái tai, làm sao cảm giác ngươi nhìn thật quen mắt?
Tô Đế liếc mắt nhìn hắn nói:
- Thái Sơ?
Ma Ảnh trong nháy mắt lay động, con mắt trở nên khủng bố, hét lên:
- Ngươi là ai?
Tô Đế không để ý đến hắn, thân hình dần dần trở nên trong suốt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đạo Ma ảnh này rõ ràng là Thái Sơ Ma Tổ.
Hắn kinh ngạc quét về nhìn bốn phương, lại không cách nào bắt được thân ảnh của đối phương.
- Tên kia đến cùng là ai, ta ngủ quá lâu, cảm giác rất nhiều gia hỏa trước kia đều không nhớ được.
Thái Sơ Ma Tổ lẩm bẩm, lâm vào trong buồn rầu.
Lúc này, sương mù chung quanh bắt đầu cuồn cuộn kịch liệt, Thái Sơ Ma Tổ thầm mắng một tiếng:
- Gia hỏa Hoang Thần này sao lại tới đây? Không được! Mau trốn!
Chợt, hắn hóa thành Ma khí tiêu tán.
Oanh...
Một con con rết dài đến trăm trượng từ trong rừng cây bay ngược đi, kích thích hoa cỏ bay loạn.
Ở phương hướng nó bay tới, đám người Tần Quân dạo bước mà đến, Tôn Ngộ Không đi ở phía trước nhất vung vẩy Hỗn Độn Tử Kim Bổng, cười mắng nói:
- Bò sát nho nhỏ cũng dám cản ta.
Khoảng cách gặp được Tô Đế, đã qua sáu canh giờ, bọn hắn còn chưa đi ra rừng rậm, ven đường gặp trên trăm cự thú, đều bị các Thần Ma cường thế tru sát.
- Cứ theo đà này, lúc nào mới có thể tìm được Hoang Thần?
Lý Nguyên Bá buồn rầu nói, tuy giết quái không tẻ nhạt, nhưng một mực tìm xuống, cũng rất mệt mỏi.
Cũng không thể tốn hao mấy ngàn năm, thậm chí thời gian càng thêm dài ở đây a?
Tần Quân cũng nhức cả trứng, bất đắc dĩ nói:
- Vậy có biện pháp nào khác sao?
Ngay cả Như Lai cùng Bồ Đề Tổ Sư cũng không có cách nào, bọn hắn chỉ có thể vùi đầu tìm.
Cơ Bất Bại hừ nói:
- Chúng ta mới tiến vào Bát Hoang bao lâu?
Hắn có thể ở trong Thời Không tuyệt địa buồn tẻ tu luyện mấy trăm triệu năm, tìm kiếm Hoang Thần, cũng không cảm thấy phiền phức.
Ngọc Đỉnh chân nhân mở miệng nói:
- Hoang Thần là sống, không phải chết, vì sao chúng ta phải một mực tìm kiếm, mà không chờ đợi hắn xuất hiện?
Lời vừa nói ra, ánh mắt của Tần Quân sáng lên.
Làm người mạnh nhất của Bát Hoang, tung tích của Hoang Thần khẳng định không người biết được, nhưng nhất cử nhất động trong Bát Hoang nói không chừng đều ở trong khống chế của Hoang Thần.
Cùng mù quáng tìm kiếm, không bằng hấp dẫn Hoang Thần đến.
- Thế nhưng làm sao mới có thể dẫn hắn tới?
Dương Tiễn buồn bực hỏi, Hoang Thần yêu thích, bọn hắn sao lại biết?
Như Lai mở miệng nói:
- Không bằng chế tạo thanh thế to lớn!
- Làm sao chế tạo?
Lý Nguyên Bá truy vấn nói.
Như Lai nhìn về phía Bồ Đề Tổ Sư, ánh mắt sáng ngời nói:
- Bồ Đề Đạo hữu, không bằng ngươi ta luận bàn một phen, không thương tổn tính mệnh, chỉ luận đạo hạnh!
Lời vừa nói ra, đội ngũ trong nháy mắt yên lặng lại.
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ánh mắt của Tần Quân lấp lóe, khóe miệng lặng lẽ giương lên, Như Lai vậy mà muốn khiêu chiến Bồ Đề Tổ Sư!
Như vậy cũng tốt.
Vô luận thắng thua, đều có thể chấn nhiếp Bồ Đề Tổ Sư.
Cho tới bây giờ, độ trung thành của Bồ Đề Tổ Sư còn không lên tới 70, để hắn rất khó chịu.
Hắn có chứng tự kỷ, độ trung thành của Thần Ma thấp hơn 90 liền khó chịu!