Tuy rằng thiên phú luyện khí của Trần Thư Lễ không tốt, nhưng ở trong phương diện chính trị, hắn lại có thiên phú cực cao. Từ lúc mười bốn tuổi đến nay, hắn đã bắt đầu bày mưu tính kế cho Trần Triển Kiếm. Đương nhiên tất cả những điều này chỉ có rất ít người biết được.
- Ngày mai ta sẽ mời tu sĩ tới dạy dỗ con.
Trần Triển Kiếm cũng không ngẩng đầu lên nói. Giờ phút này, hắn tâm hoa nở rộ. Đại địch Trình gia vừa đảo, Thanh Đàn Thành lại thuộc về sự khống chế của hắn. Hắn đã khẩn cấp thể hiện quyền cước.
- Không phải. Ta muốn bái nhập một trong ba đại tông môn!
Trần Diệu Âm lộ ra giọng điệu sốt ruột nói.
- Ba đại tông môn?
Trần Triển Kiếm ngẩng đầu nhìn về phía nàng, một đôi lông mày rậm nhíu lại thật chặt.
- Không sai. Bên trong vương quốc cũng chỉ có ba đại tông môn là mạnh nhất. Ta muốn đi vào trong đó học tập pháp thuật chân chính!
Trần Diệu Âm nghiêm túc nói. Trong đầu nàng không khỏi hồi tưởng lại giọng nói, dáng điệu diện mạo của đám người Tần Quân khiến cho Trình gia ác bá của Thanh Đàn Thành tan thành mây khói.
Nàng rất hướng tới thực lực và tự do của bọn họ.
Trần Triển Kiếm vừa muốn mở miệng phản đối, Trần Thư Lễ bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Để cho nàng đi đi. Thế giới này cuối cùng là thiên hạ của tu sĩ. Trần gia nếu muốn thật sự bay lên, phải có tu sĩ siêu cường chấn trận, giống như công tử.
Hắn nói công tử tất nhiên chính là chỉ Tần Quân.
Tần Quân chỉ dựa vào Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển, có thể làm được tới trình độ ngang ngược không chút e ngại.
- Nhưng ba đại tông môn...
Trần Triển Kiếm do dự nói. Ở vương quốc Càn Nguyệt, muốn bái nhập ba đại tông môn rất khó. Không chỉ cần phải có tư chất, thế lực gia tộc còn phải đổi lại, đứng dưới lá cờ của ba đại tông môn. Hắn cũng không muốn làm thủ hạ đứng thành hàng.
Hơn nữa làm như vậy, rất dễ dàng chọc giận hoàng thất.
- Không nói nhất định phải đi tới ba đại tông môn, tiểu muội có thể đi vào trong đó, đại ca cũng có thể đi theo!
Trần Thư Lễ thần bí cười nói. Trần Triển Kiếm đầu tiên là nhíu mày. Trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỗ đó quả thực còn mạnh hơn so với ba đại tông môn, hơn nữa không nhiều quy định như vậy!
Chỉ là ở đó cũng không thuộc về vương quốc Càn Nguyệt.
...
Bầu trời giống ráng đỏ vậy, từng hàng cò trắng bay qua đám mây. Phía dưới là từng ngọn dãy núi. Nước trong núi xanh, mây mù quay quanh. Quả thật giống như Tiên Cảnh. Ở trong dãy núi có cung điện, quỳnh lâu điện ngọc. phóng tầm mắt nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy được rất nhiều bóng nhỏ bé người bay vào bay ra.
Đứng ở dưới chân núi, Tần Quân nhìn Huyền Linh Tông ở trong dãy núi, trên mặt hắn đầy vẻ cảm thán.
So với hình ảnh chơi tiên hiệp võng du kiếp trước, hoàn toàn không bàng hoàng, thậm chí càng thật sự hơn.
- Cuối cùng đã tới.
Thường Thiến Thiến vui vẻ nói. Thường Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại Huyền Linh Tông, có nghĩa là hắn không cần phải chịu sự đè ép của Tần Quân nữa!
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ phụ hộ tống Thường Thiến Thiến trở lại Huyền Linh Tông, thu được 5000 giá trị kinh nghiệm, một lần cơ hội kỹ năng truyền thừa!
- Đinh! Chúc mừng kí chủ đột phá Trúc Cơ Cảnh tầng năm!
Liên tục hai tiếng nhắc nhở của hệ thống khiến cho Tần Quân mặt mày rạng rỡ. Hắn không chỉ có thăng cấp, còn nhận được một lần cơ hội kỹ năng truyền thừa.
- Được rồi. Đã tới đây, các ngươi lên đi!
Tần Quân phất tay nói.
- Các ngươi không theo chúng ta đi tới đó sao?
Thường Thiến Thiến ngoài ý muốn nói. Trong lòng hắn đầy cảm động. Thật không nghĩ tới Tần Quân đưa nàng về tông môn sau đó liền chuẩn bị trực tiếp rời đi, căn bản không đòi hỏi bất kỳ lợi ích gì.
Lại liên tưởng hai người ở chung trong khoảng thời gian này, ánh mắt nàng không khỏi đỏ lên.
Nghĩ tới đó, nàng tiến đến trước mặt Tần Quân, kéo tay hắn đi lên trên núi. Thường Hạo nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mắt cũng đỏ lên.
Dắt tay!
Dắt tay!
Thường Hạo cảm thấy tim mình cũng sắp vỡ ra. Thế nhưng Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển đang ở bên cạnh, hắn không dám động thủ. Hắn chỉ có thể cắn răng nhìn theo bóng lưng của Tần Quân.
- Nàng làm gì vậy chứ?
Tần Quân liền vội vàng kéo nàng lại. Hiện tại hắn khẩn cấp muốn truyền thừa kỹ năng, thật không muốn đòi lợi ích.
- Đêm nay các ngươi ở tại bên trong Huyền Linh Tông đi. Ta sẽ nói với phụ thân ta, để cho hắn lấy ra hậu lễ. Dù sao ta là nữ nhi của hắn!
Thường Thiến Thiến vỗ ngực bảo đảm. Nha đầu kia không suy nghĩ, nàng rời nhà trốn đi, phụ thân sẽ tức giận tới mức nào.
Hậu lễ?
Tần Quân vừa nghe, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ do dự. Nhưng rơi vào trong mắt Thường Thiến Thiến, nghiễm nhiên là thái độ đại công vô tư.
Căn cứ hiểu rõ trong mấy ngày qua, Thường Thiến Thiến hiểu rõ Tần Quân không có khả năng là người nhiệt tình.
Hắn có thể vô tư kính dâng đối với mình như vậy, lẽ nào...
Càng nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng ửng đỏ. Ở dưới bối cảnh hoàng hôn, trông nàng rất đẹp mắt.
- Công tử, vậy đáp ứng đi. Chung quy vẫn tốt hơn so với ngủ hoang sơn dã lĩnh ngoài trời.
Đát Kỷ làm nũng nói. Tần Quân chỉ đành phải đồng ý.
Cứ như vậy, đoàn người đi về phía sơn môn của Huyền Linh Tông.
- Không thể nhẫn nhịn được. Đến Huyền Linh Tông, ta không tin ta vẫn không thể làm gì được ngươi! Một hoàng tử bị giáng chức còn ngông cuồng như thế!
Thường Hạo nhìn theo bóng người Tần Quân và Thường Thiến Thiến phía trước vừa nói vừa cười, sắc mặt vô cùng thâm trầm.
- Đúng. Không nên tiết lộ thân phận của ta. Bao gồm cả phụ thân nàng cũng vậy.
Tần Quân dặn dò Thường Thiến Thiến. Hắn cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp.
- Được.
Thường Thiến Thiến cười nói. Sau khi trở lại Huyền Linh Tông, tảng đá treo trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng đã không cần lúc nào cũng lo lắng mình sẽ gặp phải nguy hiểm nữa.
- Thường Hạo sư huynh và Thiến Thiến sư muội đã trở về. Các ngươi ra ngoài lúc nào?
- Oa, nữ tử kia đẹp quá!
- Thế nào còn có con chó lông tạp này lên núi vậy?
- Và người Thiến Thiến sư muội đang nói cười kia là ai? Thật đố kị! Hắn làm sao có thể đứng ở bên cạnh nữ thần của ta như vậy được!
- Hắn khẳng định không đơn giản. Khí tức trên người hắn thật mạnh, Trúc Cơ Cảnh!
Dọc theo thang đá đi lên, trên đường đi đệ tử Huyền Linh Tông gặp phải bọn họ đều đang bàn luận ầm ĩ. Đối với điều này, Thường Thiến Thiến có mắt lại không hề nhìn thấy. Nàng vẫn cùng Tần Quân vừa nói vừa cười. Ngược lại, Thường Hạo cảm thấy vô cùng xấu hổ.&