Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 86: Chương 86: Vua của trăm binh (1)




Đi vào quân doanh Vương Đô, chiếu vào trong mắt Tần Quân là một đám binh sĩ khôi ngô mình trần đang huấn luyện. Có chỗ chạy bộ thành đội. Có người đang chiến đấu ở trong hố cát. Phóng tầm mắt nhìn lại, bên trong quân doanh đều là những hố cát, cực kỳ đồ sộ.

- Ta dẫn các ngươi đi tới chỗ khu vực của quân cấm vệ.

Lão tướng ân cần cười nói. Hắn biết danh vọng của Tần Quân hôm nay, tất nhiên muốn nịnh bợ.

Tần Quân vừa quan sát cảnh tượng xung quanh, vừa gật đầu. Tuy rằng phần lớn binh sĩ Luyện Khí tu vi không cao, nhưng tản ra sĩ khí lại rất mạnh, khiến cho hắn không khỏi phát sinh dã tâm.

Hắn phải lấy được những binh sĩ này. Hắn muốn tạo ra đội quân mạnh hơn!

Rất nhanh, bọn họ lại đi tới chỗ khu vực của quân cấm vệ. Chỉ là Tần Quân thấy được một bóng người khiến cho hắn chán ghét. Không ngờ là Tần Dự.

Trong hoàng cung, tin tức đã lưu thông. Cung nữ, tiểu thái giám đều là con đường quan trọng lưu truyền tin tức. Thời điểm biết được Càn Hoàng Đế muốn phân cho Tần Quân một trăm cấm vệ quân, Tần Dự cả kinh trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó vội vàng đi tới quân doanh Vương Đô.

- Tam hoàng huynh, tại sao lúc rảnh rỗi tới chỗ của ta làm khách?

Trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Tần Dự hiện ra dáng vẻ tươi cười ngoài ý muốn. Kì thực trong lòng hắn đã mắng Tần Quân không chỉ một vạn lần.

Tần Quân nhíu mày, ngôn từ chính nghĩa hỏi:

- Ngu đệ, đệ nói gì vậy? Cái gì gọi là ngươi ở đây, quân doanh là của khắp cả vương quốc! Chẳng lẽ đệ muốn tạo phản?

Một câu nói khiến cho mọi người xung quanh đều hãi hùng khiếp vía. Vị tam hoàng tử này quả nhiên là cái gì cũng dám nói!

Tần Dự tức giận đến mức khóe miệng co quắp. Hắn hận không thể cho mình trước đây một bạt tai. Vì sao phải khiêm tốn tự xưng mình là ngu đệ, làm hại Tần Quân vẫn xưng hô với hắn như vậy.

- Tam hoàng huynh thực sự mồm miệng linh hoạt, ngôn ngữ độc ác, khiến cho ta không thể không cảm phục.

Tần Dự cố nén phẫn nộ, cười nói. Hắn muốn biểu hiện tự nhiên, nhưng rơi vào trong mắt người bên cạnh, rõ ràng đã rơi xuống phía dưới.

Tần Quân khoát tay áo, trực tiếp nói:

- Lấy một trăm người mạnh nhất trong cấm vệ quân ra đây, ta muốn!

Bá đạo!

Căn bản không thương lượng cùng Tần Dự, trực tiếp đòi người.

Tần Dự thiếu chút nữa nổ tung. Hắn cắn răng trầm giọng nói:

- Sợ rằng này không phù hợp với quy định? Phụ hoàng tuy rằng cho tam hoàng huynh một trăm cấm vệ, nhưng cũng không có cho ngươi tùy ý lựa chọn. Một trăm người mạnh nhất mang trọng trách, có thể nào đặc biệt lập tức lấy ra đưa cho tam hoàng huynh được?

- Bảo vệ ta lại không phải là trọng trách sao? Ta lại là hoàng tử duy nhất được phong vương. Sau này thậm chí có khả năng tiến thêm một bước!

Tần Quân trợn mắt nói, bộ dạng ngươi thế nào lại không tán thưởng.

Tần Dự nghe được gan cũng thấy đau. Người này trong lời nói đều là ý tứ khoe khoang đắc ý. Tuy rằng rất ngốc nghếch, nhưng hết lần này tới lần khác khiến cho hắn không biết nên phản bác như thế nào.

- Mặc dù ngươi là tam hoàng tử cũng không thể vô lễ như thế. Chúng ta lại là cấm vệ quân trực tiếp thuộc sự quản lý của bệ hạ!

Lại ở thời khắc bầu không khí đang xấu hổ, một đại hán khôi ngô mình trần phẫn nộ quát lên, âm thanh trung khí mười phần, giống như sư tử gào. Hắn vừa mở miệng, binh sĩ cấm vệ ở bốn phương tám hướng đang rèn luyện đều tập trung nhìn qua, không khí hình như cũng trở nên ngưng đọng.

Sắc trời càng ngày càng mờ. Những cấm vệ kia đỏ mắt nhìn về phía Tần Quân, quả thật có loại cảm giác giống như mãnh thú muốn cắn người.

- Ngươi tính là thứ gì?

Tần Quân liếc mắt hỏi. Đối phương mặc dù có tu vi Trúc Cơ Cảnh tầng một, nhưng hắn cũng không sợ. Ở Vương Đô dám động thủ đối với hoàng tử sẽ liên luỵ tới cửu tộc.

Một câu nói khiến cho đại hán khôi ngô không thể nói được lời nào. Bắp thịt rắn chắc của hắn khiến người ta căng thẳng. Những sợi gân xanh giống như giun đang giãy dụa, cực kỳ kinh người.

- Hắn chính là Chu Lực Thông giáo đầu cấm vệ. Ở khu vực này, tất cả cấm vệ đều thuộc về sự quản lý của hắn.

Tần Dự cười ha hả nói. Chu Lực Thông là người của hắn, có nghĩa là toàn bộ cấm vệ quân cũng thuộc về hắn. Hiện tại Tần Quân tìm đường chết, đắc tội với Chu Lực Thông, có nghĩa là sau này Tần Quân rất khó lại thu phục được cấm vệ quân. Cho dù Càn Hoàng Đế có ý định, Chu Lực Thông khẳng định là người đầu tiên nhảy ra phản đối.

- Sau đó thì sao? Phụ hoàng lệnh cho ta tới chọn người, giáo đầu cấm vệ không cho phép sao?

Mặt Tần Quân không chút thay đổi nói:

- Đã như vậy, ta đây trở lại để cho phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

Nói xong, Tần Quân xoay người rời đi. Trầm Duyên và lão tướng vội vàng đuổi theo.

- Tam điện hạ, ngươi đừng vội!

- Tam điện hạ, quân đoàn dưới trướng của ta tùy điện hạ chọn. Hai trăm người cũng không có vấn đề gì!

Vậy mà Tần Quân đi càng lúc càng nhanh. Cuối cùng hắn thậm chí bắt đầu chạy. Tần Dự và Chu Lực Thông thấy vậy há hốc mồm.Kkịch bản không phải là như vậy?

- Hỏng rồi! Không thể để cho hắn truyền chuyện xảy ra ở đây đến tai phụ hoàng được!

Tần Dự biến sắc, vội vàng đuổi theo Tần Quân. Càn Hoàng Đế đối xử hoàng tử cũng coi như hòa ái. Nhưng có một số việc, hoàng tử tuyệt đối không thể làm. Tuy rằng Càn Hoàng Đế dung túng Tần Dự vận dụng cấm vệ quân, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn đem cấm vệ quân trở thành thủ hạ của mình.

Từ khi thành lập vương quốc tới nay, cấm vệ quân đều trực tiếp chịu sự quản lý hoàng đế. Trước đây là như vậy, sau này cũng vậy.

Tần Dự muốn đuổi kịp Tần Quân, nhưng sao ngờ được, Tần Quân không ngờ vận đủ lực chạy về phía trước. Rất nhanh hắn liền chạy ra khỏi quân doanh của Vương Đô, khiến cho binh lính tuần tra kinh ngạc không thôi. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy được hoàng tử chạy trốn vội vàng như vậy.

- Tam điện hạ, điện hạ chậm một chút.

Trầm Duyên đuổi theo sau. Thật ra hắn hoàn toàn có thể trực tiếp ngăn cản ở phía trước mặt Tần Quân. Nhưng đối với tranh đấu giữa các hoàng tử, hắn cũng không muốn nhúng tay. Cho nên hắn cũng không ngại cùng Tần Quân chơi tiếp.

Hoàng tử giống như Tần Quân một giây trước còn đỏ mặt, một giây tiếp theo liền giống như tiểu hài tử vậy, chạy đi cáo trạng, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Hắn cảm thấy thật thú vị.

Hắn cũng không cho rằng Tần Quân thật sự bởi vì ủy khuất mới chạy trốn. Người này rõ ràng là đang khiến cho Tần Dự buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.