Lúc đầu Lạc Tiêu đã nói đi kết quả nguyên do bởi vì thi đấu trù nghệ lại mất thêm 1tiếng nữa, đừng nói là Tiêu Dao,ngay cả Lạc Tiêu cũng cảm giác đói bụng.
Mà Lạc Tiêu chuẩn bị đi thì người kia trực tiếp xông đi lên ngăn cản Lạc Tiêu.
“Lạc đại sư xin dừng lại một chút “.
Lạc Tiêu nhận ra người này vì đây là người đầu tiên nhận ra ăn món Lạc Tiêu làm, đối với người này Lạc Tiêu cũng có ấn tượng không tệ, vì vậy Lạc Tiêu hỏi:“có chuyện gì không? “
“Lạc đại sư chuyện là....... Là..... Ngài vừa mới làm cơm xào trứng ăn quá ngon không biết có thể lại xào cho ta ăn không, một phần nhỏ lúc trước thật ăn chưa có no”
Nghe những lời này hắn bị mọi người kịch liệt nhổ nước bọt.
“Ta nói nghe này Tống tổng à,ngươi cũng không có ý tứ đi,mới vừa rồi một bát cơm xào trứng bọn ta mới ăn chưa đến 1/3,chỉ có mình ngươi là ăn 2/3 thôi á”
“Chính là ngươi thứ nhất đi lên, sau đó thừa lúc chúng ta không kịp phản ứng ngươi bắt đầu ăn điên cuồng “
“Làm người quá không dám thể không để ý á,Lạc đại sư mới vừa rồi ta ăn vẫn chưa đủ, hay ngươi làm cho ta thêm một phần á”
“Lạc đại sư đừng có nghe lời hắn nói, ta mới không ăn được,xin làm cho ta một phần á”
Bây giờ ở bên trong đại sảnh ồn ào không thể tả được, có người không biết còn cho rằng đây là ngoài chợ, những thực khách này bây giờ đâu còn là giới thượng lưu bộ dạng, mà là một bộ lưu manh.
Trước mặt Lạc Tiêu có ít nhất là hơn 100 người Lạc Tiêu không rảnh đến mức như vậy.
Vì vậy Lạc Tiêu liền cự tuyệt nói rằng: “ta thực sự không giúp được, đây dù sao cũng là nhà hàng của người ta, ta ở chỗ này nấu ăn thì không thích hợp cho lắm “
Trong phòng mọi người tất cả đã hiểu, Lạc Tiêu quả thực không giúp được bọn hắn làm cơm chiên, mọi người liền lộ lên vẻ mặt ỉu xìu.
Nhìn thấy cảnh này Lạc Tiêu cũng không còn cách nào khác đành lấy ra giấy ghi cùng bút, hí hoáy viết sau một lúc dừng lại,quay sang mọi người đưa tờ giấy nói.
“Đây là số điện thoại của ta,sau này có chuyện gì cứ gọi,ta giúp được thì sẽ cố giúp “
Mọi người nghe xong lời này mặt sáng lên bắt đầu quay về phía Lạc Tiêu cảm ơn.
Lạc Tiêu thấy vậy đành chào tạm biệt “hôn thê của ta cả nửa ngày không được ăn gì rồi, giờ ta cáo từ về nhà trước nấu cơm cho nàng ăn “
Nghe xong lời này mọi người quay sang nhìn Tiêu Dao.
Giờ thì bọn họ ước ao là Tiêu Dao,vì Tiêu Dao lại có thể hưởng thụ được Lạc Tiêu nấu cơm cho nàng ăn, thật là làm cho người ta ngưỡng mộ.
Tiêu Dao nghe lời này tâm tình có chút động, vừa rồi Lạc Tiêu nói những lời này làm cho nàng có cảm giác ngọt ngào.
Liễu Diệc Phi sau khi nhìn thấy cảnh này thì cảm giác mình như một con chó bị Lạc Tiêu ngược.
“Lạc đại sư xin dừng bước “ đúng lúc này Choletta đi vào.
“Có chuyện gì?” Lạc Tiêu thấy Choletta đi đến vì vậy liền hỏi một câu.
Choletta nói rằng:“cám ơn Lạc đại sư, ngày hôm nay đã giúp ta mở mang tầm mắt, tài nấu nướng của ngài ta xin bái phục, không biết ngài có thể thu ta làm đồ để được không?“.
“Cái gì “
Mọi người bị Choletta lời này nói làm cho khiếp sợ, nhưng suy nghĩ lại vẫn không có gì không đúng cả, với trình độ trù nghệ của Lạc Tiêu thì không ai cảm thấy có ý kiến.
Lạc Tiêu nghe lời này khoác tay lên nói rằng:“Choletta đầu bếp, ta giờ vẫn chưa có ý định thu đồ đệ”
Choletta nghe thấy Lạc Tiêu từ chối trên mặt không khỏi hiện lên vẻ nuối tiếc.
“Bất quá ngươi có chuyện gì không hiểu thì ta có thể giúp “
Nghe Lạc Tiêu nói lời này Choletta trong lòng không khỏi vui mừng, người bắt đầu khom lưng 90° nói rằng “cám ơn Lạc đại sư, giờ ta đi về Pháp đây, có chuyện gì thì gọi qua số điện thoại của ta“.
Nói xong Choletta đem vali quần áo tiến ra ngoài cửa mà đi.