Với những việc này hắn cũng không có để ý,trong suốt buổi học hắn chỉ nằm ngủ vì tối qua hắn phải thức suy nghĩ nên cũng không được ngủ nhiều, dù vậy các lão sư giờ cũng không dám đụng đến Lạc Tiêu,mới sự việc của Lạc Tiêu giờ mọi người trong trường đều biết kể cả thầy cô giáo chỉ trừ đúng Lý Thiên Tuyết ra.
Sau khi hết buổi học Lý Thiên Tuyết gọi Lạc Tiêu:“ Lạc Tiêu dậy á hết buổi học rồi “
Nghe Lý Thiên Tuyết gọi Lạc Tiêu mơ màng tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt Lý Thiên Tuyết,Lạc Tiêu khẽ cười nói:“ giờ về á! để ta đưa ngươi về “
“Ukm” một bên Lý Thiên Tuyết nghe vậy khẽ gật đầu.
Lạc Tiêu dậy thu dọn sách vở rồi cùng Lý Thiên Tuyết về. Trên đường hai người trò chuyện rất vui vẻ, khi đưa đến nhà Lý Thiên Tuyết thì thấy trước cửa nhà tụ tập một đám người tầm 10-12 người đang đập phá xạp hàng.
Một bên một người đàn bà tầm 50 tuổi đang đứng khóc không dám ngăn cản.
Một bên Lý Thiên Tuyết nhìn thấy vậy vội vàng chạy lại nói:“mẹ người...... Đây là chuyện gì “
Bà vừa khóc vừa nói:“đây...... Họ.... Đến thu tiền bảo kê nhưng ta không có,ta nói cho ta mấy ngày nữa thì bọn hắn bắt đầu đập phá “.
Một bên đám lưu manh nhìn thấy Lý Thiên Tuyết ngẩn người, một bên lưu manh không nhịn được chạy lại nói
“Ngươi nếu giờ không nộp tiền bảo kê thì cho con gái ngươi phục vụ ta cũng được”
Hắn nói xong hiện lên vẻ cười dâm đãng, Lý Thiên Tuyết thấy tên lưu manh nói vậy sợ hãi chân khẽ run rẩy.
Một bên Lạc Tiêu thấy cảnh này tức giận chuẩn bị lao lên thì âm thanh hệ thống vang lên:“chúc mừng Ký chủ thu được nhiệm vụ [giải quyết vấn đề của Lý Thiên Tuyết],nhiệm vụ hoàn thành thu được 200 tích phân,Lý Thiên Tuyết 30 điểm hào cảm “
Lạc Tiêu nghe âm thanh hệ thống nói vậy trong lòng vui mừng lao lên che chắn ở Lý Thiên Tuyết trước mặt nói:“ngươi thử động vào nàng xem,động tay nào ta chặt tay ấy “
Một bên lưu manh nghe vậy khinh thường lao lên đánh Lạc Tiêu,Lạc Tiêu thấy vậy khinh thường nói:“ chó này khó dậy “
Nói xong hắn vận dụng Bát Cực Quyền đá bay tên lưu manh.
Mấy tên lưu manh thấy cảnh này không khỏi tức giận lao lên, nhưng bọn hắn đâu là đối thủ của Lạc Tiêu, những tên lao lên từng người từng người bị đánh bay.
Lý Thiên Tuyết thấy cảnh Lạc Tiêu che chắn trước mặt mình, nhìn thấy cảnh Lạc Tiêu đánh từng tên lưu manh nàng lại nhớ đến lần đầu tiên nàng gặp Lạc Tiêu, nàng có một loại cảm giác an toàn.
Một bên những tên lưu manh đang nằm trên mặt đất giống như một con chó khẽ hét lên:“ Ngươi.....đại ca ta sẽ không tha cho ngươi đâu “
Lạc Tiêu nghe vậy khinh thường nói:“ vậy à?”
Nói xong hắn lôi một tên lưu manh dậy mỉm cười nói:“ ngươi đi gọi đại ca ngươi đến đây “.
Nói xong hắn thả tên lưu manh kia chạy đi gọi còn lại những tên đang nằm trên mặt đất hắn cũng không có thèm để ý.
Những người 1SzjH vây quanh nhìn thấy cảnh này bắt đầu nghị luận:
“ người thanh niên này điên rồi à sao lại thả cho tên lưu manh kia chạy đi gọi đại ca”
“Tiểu tử kia ta nhìn rất quen mắt, hình như ta nhớ đã gặp ở đâu “
“Tiểu tử này từ đâu đi ra cũng quá là ngông cuồng đi”
.............
Lý Thiên Tuyết sau khi thấy Lạc Tiêu làm như vậy lo lắng chạy lại nói:“Lạc Tiêu chuyện này không liên quan đến ngươi ngươi chạy đi “
Lạc Tiêu nghe Lý Thiên Tuyết nói vậy khuôn mặt ôn nhu quay lại nói:“ ngươi yên tâm đi chuyện này để ta giải quyết “
Lý Thiên Tuyết sau khi nghe Lạc Tiêu nói vậy cũng không nói gì thêm khẽ gật đầu trong lòng vẫn còn lo lắng nói:“ vậy thì ngươi cẩn thận “
“Ukm” Lạc Tiêu mỉm cười khẽ gật đầu.